Vợ Nhặt

Chương 43




Sau khi Hắc Vân bị bắt thì giá cổ phiếu của công ty giảm liên tục tới mức công ty phải điêu đứng trước nguy cơ bị phá sản. Nhưng cũng may Hắc Vân đã chuẩn bị trước mọi thứ nên công ty đang tạm ổn định lại. Hắc Ngọc Linh đang cố gắng đảm nhiệm cả những công việc của chị mình dưới sự trợ giúp của Vũ Phong.

"Tình hình của chị hai thế nào rồi"

"Cô yên tâm đã có luật sư Lý rồi lão đại sẽ nhanh chóng được thả ra thôi"

"Hazzzz chưa giải quyết xong chuyện này thì chuyện kia đã lại đến rồi."

"Cô nghỉ ngơi đi mọi việc để tôi lo cho"

Vũ Phong xoa đầu Ngọc Linh một cái rồi cũng đi ra ngoài để lại trên mặt Ngọc Linh một lớp phấn hồng.

-------sở cảnh sát--------

"Hắc tổng cô cứ yên tâm mọi thứ tôi đã giải quyết chỉ vài ngày nữa thôi ngài sẽ được thả ra"

"Luật sư Lý vất vả cho cô rồi"


"Không có gì đó là trách nhiệm của tôi"

"Được rồi cô về trước đi"

"Vâng"

Lý Anh cầm cặp tài liệu cả mình đứng lên cúi đầu chào nàng xong cũng bước ra khỏi căn phòng giam lạnh lẽo. Hắc Vân ngẩng đầu lên vô tình lại chạm ngay với ánh mắt của Tố Như, nhưng lập tức cô quay mặt đi hướng khác và dời khỏi đó. Hăc Vân nhìn nàng mà đau xót gương mặt dễ thương ngây thơ ngày nào giờ đã tiều tụy hốc hác đôi mắt trong sáng lấp lánh thì đã sưng đỏ lên do khóc qúa nhiều dưới đôi mắt còn có cả những vết thâm quầng do thiếu ngủ dù mọi thứ đều đã được cô giấu sau lớp phấn trang điểm nhưng hết thảy vẫn bị nàng nhìn thấy hết. Hắc Vân đau lòng vô cùng khi thấy Tố Như như vậy, nàng vô cùng lo lắng nếu cô cứ bỏ ăn như vậy thì những cơn đau bụng sẽ khiến cô rất đau đớn.


"Thả để em đau một lần còn hơn khiến em đau cả đời"

Từng dòng suy nghĩ cứ thế chạy trong đầu nàng như thước phim tua ngược khiến lồng ngực nàng mỗi khi nghĩ tới đều đau đến tê tái.

"Chị yêu em! rất rất yêu em. Nhưng dù yêu thế nào chị cũng không thể chống lại được số phận đã an bài. Cho chị xin lỗi!" Từng giọt nước mắt cứ thế âm thầm chạy ra ngoài.

Mọi việc đúng như Lý Anh nói chẳng đến hết ngày hôm sau Hắc Vân đã được thả tại ngoại ra bên ngoài.

"Chị hai"

Bên ngoài sở cảnh sát Hắc Ngọc Linh cùng Vũ Phong đợi sẵn ở bên ngoài vừa nhìn thấy Hắc Vân bước ra cùng Lý Anh, Hắc Ngọc Linh đã lập tức chạy lại ôm chặt lấy cổ nàng mà đeo bám.

"Chị hai cuối cùng chị cũng ra biết em nhớ chị lắm không, mọi việc ở công ty đều do em giải quyết hết á mệt sắp chết em rồi"


Hắc Ngọc Linh nũng nịu bám dính trên người nàng không chịu buông. Hắc Vân véo má cô em gái nhỏ của mình.

"Nhớ chị hay muốn chị về đảm nhiệm lại mọi việc để em có thể thoải mái đi chơi hả."

"Thì người ta cũng chỉ đi chơi một chút thôi mà với lại mình em sao làm hết được mọi việc."

Hắc Ngọc Linh chu môi mình lên nói làm nàng chỉ biết lắc đầu. Ai bảo nó là đứa em mà nàng cưng nhất.

"Lão đại đã điều tra ra rồi"

"Được rồi có gì về nhà nói"

"Dạ"

Nói rồi bốn người cùng ra xe và đi về nhà nàng. Bên trong đồn cảnh sát thì Tố Như đang ở trong phòng của giám đốc sở cảnh sát.

*Rầm*

"Tại sao lại thả chị ta ra ngoài"

"Cô Trần tôi biết cô khó chịu nhưng chúng ta không đủ bằng chứng để chứng minh Hắc Vân có tội nên buộc chúng tôi phải thả cô ấy ra"

"Chính miệng chị ta đã thú nhận với tôi không nhẽ như vậy vẫn chưa đủ"
"Nếu chỉ có cô nói thì vẫn chưa đủ, nếu cô muốn kết tội cô ấy thì cần phải có bằng chứng."

"Các người muốn bằng chứng chứ gì vậy tôi sẽ đem bằng chứng về."

Nói rồi Tố Như bực bội đi ra khỏi phòng của ông ta không quên để lại một cái đóng của thật to. Tố Như đang đi trên đường thì đột nhiên một chiếc xe lạ chạy lại khiến cô suýt nữa thì bị đụng vào xe người đó. Cô đang bực bội lại còn gặp chuyện này nên càng trở nên cáu gắt cô xuống xe đi lại xe của người kia.

"Nè mấy người đi kiểu gì vậy hả, bộ không có mắt à"

Một nhóm người nhảy từ trên xe xuống cũng chẳng kém phần ngổ ngáo gì cô.

"Con nhỏ này mày bị đui hả. Đi xe suýt tông vào người ta giờ còn la làng lên à"

"Mấy ông mới chính là ừmmm..."

Cô đang rất giận nên không hề để ý là đằng sau mình có người, hắn ta túm chặt lấy hai tay cô ra cố định đằng sau dùng một cái khăn để bịt miệng cô lại. Cô bất ngờ chống cự trước hành động của hắn nhưng do chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc ngủ nên chẳng mấy chốc cô đã ngất ra đó. Bọn chúng nhanh chóng đưa cô lên xe và dời đi.
"Ừ được, tao biết rồi"

Vũ Phong tắt điện thoại rồi đi lại chỗ ghế sofa ngồi xuống đối diện với Hắc Vân.

"Lão đại chúng ta đã bắt được người rồi"

"Tốt lắm, vậy việc điều tra đến đâu rồi"

"Hung thủ đã bắt chết ông ta chính là Dịch Lam. Cô ta đã cho người bắn chết ông ta rồi đổ hết tội lỗi lên đầu ngài."

"Qủa nhiên là cô ta làm"

"Đem người đến dẹp hết địa bàn của Dịch Lam cho tôi"

"Dạ"

Vũ Phong đang đứng lên thì điện thoại đổ chuông nhưng lần này lại là của nàng. Hắc Vân bắt máy lên nghe nhưng chẳng bao lâu thì điện thoại từ trên tay nàng rơi thẳng xuống đất. Vũ Phong nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.

"Sao vậy lão đại"

"Như em ấy bị Dịch Lam bắt giữ rồi."