Vợ Nhặt

Chương 41




Hắc Vân quay lại nhìn người phát ra âm thanh đó. Trước mặt nàng là một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi mặt có một vài nếp nhăn do thời gian gây ra. Dù vậy nhìn ông ta vẫn tràn trề sinh lực.

"Ba chị ấy tên là Hắc Vân, chị ấy là người yêu của con"

"Hắc Vân sao..."

Tố Như chạy đến bên cạnh nàng nắm chặt lấy bàn tay nàng. Hắc Vân nãy giờ cứ cúi đầu xuống giờ mới ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông kia. Vừa nhìn thấy mặt nàng khiến ông cũng thấy hơi sốc.

"Con muốn yêu ai cũng được ba không cấm nhưng người vừa rồi thì không được"

Nói rồi ông cũng quay trở lên trên phòng mình, để lại hai người ở dưới nhà.

"Thôi em ở lại với ba em đi. Chị thấy hơi mệt chị về trước nha"

Nói rồi nàng một mạch đi ra ngoài mà ko hề quay đầu lại.

"Vân..."

Hắc Vân đi ra ngoài chiếc xe của mình sau khi vào xe nàng không thèm cài dây an toàn mà đạp ga lao nhanh đi ra ngoài. Xe nàng lao với vận tốc chóng mặt thao thẳng ra ngoài thành phố. Nàng đi đến trước mộ của cha mẹ mình, nàng đi tới hai bên chân vô lực quỳ gối trước mộ của hai người lúc này nước mặt nàng không thể giữ được nữa mà trào ra bên ngoài, nàng ngửa mặt lên trời gào thét lên.


"TẠI SAO CHỨ...HIX"

Hắc Vân khóc lòng nàng lúc này đau quá nó nhói lên đau lắm đau tới mức mà nàng chỉ muốn dùng dao đâm vào nó để nó cảm thấy bớt đau đi phần nào đó. Trái tim nàng lại một lần nữa dỉ máu nó đau như bị ai bóp chặt lấy vậy lồng ngực nàng lúc này cảm thấy rất khó thở thiến nàng đau đến không thể nào mà phát ra âm thanh gì.

"Cha mẹ con xin lỗi. Con là đứa bất hiếu."

Nàng cúi đầu xuống đất khóc nức nở như đứa trẻ làm sai chuyện. Hắc Vân lấy tay đập thẳng xuống đất nàng đấm rất mạnh xuống đất đến nỗi máu chảy cả ra bên ngoài nhưng nàng lại chẳng cảm thấy được một tí đau nào từ tay bởi vết thương bên trong tim nàng còn đau hơn gấp trăm vạn lần vết thương ở tay nàng.

"Tại sao lại là ông ta, tại sao chứ"

Lúc này trời cũng đổ cơn mưa lớn phải chăng trời cũng đang sót thương cho nàng hay chỉ đang diễu cợt nàng. Nước mắt nàng cứ thế mà rơi ra không thể ngừng lại được nước mắt cùng những giọt nước nưa hòa quện vào nhau lăn ra trên gò má nàng. Cũng chẳng biết được là nàng đã khóc bao lâu mãi cho tới khi nàng ngã quỵ xuống đất lạnh lẽo và ngất đi dưới trời mưa lớn.


Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích phải mất một lúc sau nàng mới có thể mở được mắt mình ra cơ thể nàng khẽ cựa, nàng mệt mỏi ngồi dậy. Bây giờ trời cũng đã tạnh mưa và cũng đã xế chiều nàng mệt mỏi đứng dậy bây giờ cơ thể nàng ướt sũng cơ thể nàng do ở trong mưa quá lâu mà bây giờ đã lạnh ngắt nhưng lạnh sao được bằng tim của nàng lúc này cơ chứ. Nàng đứng trước mộ cha mẹ mình mà cúi đầu rồi cũng rời đi. Hắc Vân vào trong xem liền cầm lấy điện thoại bấm đến dãy số của Vũ Phong.

"Mày đi bắt ông ta về cho tao đừng có để Như biết"

"Ừ, làm đi".

Sau khi nàng gọi cho Vũ Phong xong Hắc Vân liền lao xe rời khỏi đó.

Trong căn phòng tối om một người đàn ông bị trói tay chân vào ghế và đầu thì bị bao tải bịt lại. Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân tiến lại gần chỗ người đàn ông. Hắc Vân tháo bao tải trên đầu người đàn ông xuống, nhưng mặt ông ta lại không hề biến sắc như là biết trước người bắt mình là ai vậy.


"Để bác chịu khổ rồi thật là cực cho bác quá bác Trần, cũng tại bọn đàn em của cháu không chăm sóc cho bác tốt"

"Cô muốn gì nói đi"

"Bác biết cháu sao"

"Cô là con gái của... Hắc Tống và Hoàng Hồng"

Trần Minh nói ngập ngừng quay mặt đi chỗ khác, còn nàng đứng đó ngửa mặt lên trần nhà mà cười to.

"Haha không ngờ ông nhận ra tôi sớm như thế...nếu đã vậy"

Hắc Vân cúi mặt xuống nhìn Trần Minh với ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ nàng rút khẩu súng ở đai lưng mình ra lên cò và chĩa thẳng đầu súng lên trán Trần Minh.

"Ông biết tôi đem ông đến đây làm gì rồi phải không"

"Nhưng tôi làm gì"

"Làm gì hả không nhẽ ông lại quên chuyện đó nhanh đến vậy sao mới có 19 năm thôi mà. Vậy để tôi nhắc cho ông nhớ 19 năm trước tại chính căn phòng này ông đã nhẫn tâm bắn chết cha mẹ của tôi. Họ chẳng làm gì sai chỉ sai ở chỗ có một người bạn như ông, sau khi gϊếŧ họ xong ông đã gán tội cho họ là gián điệp được cài vào FBI để cho họ bị khai trừ khỏi đội và ông thì lại lập được công là diệt được kẻ do thám và đem nó làm bàn đạp cho ông ngồi lên chức đại úy tôi nói không sai chứ."
Trần Minh hoàn toàn không nói gì chỉ im lặng cúi đầu. Còn nàng càng nói mắt nàng lại càng lạnh lẽo nhìn Trần Minh. Mắt nàng bây giờ chỉ còn toàn hận thù chẳng còn gì ngoài thù hận, nàng thật sự chỉ muốn gϊếŧ chết người trước mặt mình.

"Ông có biết cái cảm giác một đứa bé 5 tuổi tận mắt chứng kiến cha mẹ biết gϊếŧ chết mà người gϊếŧ họ lại chính là người mà họ xem là bạn thân. Sau khi gϊếŧ họ xong ông liền lập tức dời khỏi nước, ông biết tôi đã tìm ông biết bao nhiêu năm rồi hay không và suốt nhiều năm tôi cũng đã biết lý do sao ông gϊếŧ họ chỉ vì cha tôi phát hiện ra những việc làm sai trái của ông và họ khuyên ông đi đầu thú không họ sẽ báo lên trên vì không muốn những việc mình làm bị lộ ra ngoài ông đã nhẫn tâm ra tay gϊếŧ họ, tôi đã phải tìm ông rất lâu và giờ cuối cùng ông trời cũng để tôi tìm thấy ông."
"Giờ cô muốn làm gì"

"Muốn gì hả. Tôi muốn ông phải CHẾT"

*BẰNG*