Nguyên Y bây giờ giống như đang nằm trong miệng cọp, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này thì lúc đó cô sẽ tìm cách để thoát khỏi đây.
" Anh tránh xa tôi ra...nếu không... Tôi.. "
Anh không nói gì mà ngay sau đó kéo hai bên vai áo của cô xuống, xương quai xanh quyến rũ lộ ra, cảnh xuân ở trước mắt làm cả người anh như bị lửa đốt trở nên nóng hừng hực.
"Làm gì vậy hả?
Nguyên Y kéo áo lên tức giận đứng dậy nhưng một khắc sau đó anh nắm lấy tay cô kéo trở lại. Không nói không rằng liền điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng Nguyên Y, cả người cô nóng lên cảm giác được dòng điện chạy qua làm cho tê dại tiến đến cảm giác mơ mơ hồ hồ. Mật ngọt của cô gần như sắp bị anh hút hết.
" Um...um...buông.. ra..."
Cô kịch liệt phản đối nhưng nam nữ khác nhau,cô đương nhiên không phải đối thủ của anh.
( Xoẹt......)
Chiếc áo đắc tiền của cô bị anh xé rách biến thành mảnh vụn nằm dưới mặt đất.
Người con gái trong vòng tay anh thật quyến rũ chẳng trách người ta hay nói *gái một con trông món con mắt *.
" Em để dành sức tí nữa rồi la. Bây giờ em cứ phản kháng như vậy tí nữa mất sức thì sao?
Miệng nói thì có vẻ rất quan tâm chứ trong lòng anh nghĩ gì chẳng lẽ cô không biết.
" Buông ra.....Anh mau buông em ra....Vưu Trường Tĩnh.. Tên khốn nhà anh buông em ra!"
Nguyên Y gào thét trong tuyệt vọng,người đàn ông đã bị cô khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất trong người thì làm sao có thể dễ dàng buông tay được.
Bốn tiếng sau....
" Được rồi! Em đừng giận nữa có được không? "
Anh cũng hiểu lý do tại sao cô lại khó chịu trong khi những người phụ nữ khác đa phần đều thích làm việc này.
" Im miệng! Mệt chết được anh biết không hả? "
Nguyên Y như một chú mèo khóc bù lu bù loa. Đến giờ mà cả người cô còn ê ẩm, toàn thân đều là những vết xanh xanh đỏ đỏ chi chít nhau.
" Tôi biết em mệt nên làm có bốn tiếng là ngưng rồi nếu em mà không mệt thì chúng ta còn làm dài dài. "
Người này mặt dày dễ sợ,dày đến độ không biết chữ ngượng ngùng viết như thế nào.
" Baba,mami làm sao vậy? "
Băng Nhi vừa về đi ngang qua phòng hai người nghe thấy tiếng khóc nó liền mở cửa bước vào thì nhìn thấy cô đang ôm mặt khóc sướt mướt.
" Băng Nhi có chuyện lớn xảy ra trong nhà chúng ta rồi! "
Thế là người ba mẫu mực lại một lần nữa có dịp nói dối trước mặt con gái.
Hai người cứ thủ thỉ to nhỏ vào tai đối phương làm cô hơi khó chịu.
" mà tại sao mami lại nổi giận?"
Anh nhìn cô cười nhẹ rồi nói nhỏ vào tai con bé.
" Mami con giận dỗi là tại vì ba ăn quá nhiều. "
Giọng nói non nớt,ngây thơ hỏi anh.
" Baba đã ăn cái gì?"
" Ba con lỡ ăn mất đậu hũ và bánh bao của mami con."
Băng Y nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu khi nghe anh nói vậy.. Bàn chân nhỏ bé từng bước bước tới chỗ cô.
" Mami sao mẹ keo kiệt quá vậy? Baba chỉ ăn đậu hũ với bánh bao thôi mà, hai cái đó đâu có mắc vậy mà mẹ cũng nỗi giận cho được thật là vô lý. "
Hả??? Con bé này nó là đang hùa theo ba nó chọc tức cô đây mà.
Nó lon ton đi tới chỗ anh vỗ vào cái vào vai anh xem như an ủi.
" Hai người cút ra ngoài liền cho em "
Cô cầm gối ném về phía anh và Băng Nhi.
Đột nhiên mẹ anh đi vào, bà hình như không vui,thậm chí là rất khó chịu nhìn cô.
Nguyên Y hơi sợ bà ruốc cuộc gặp phải vấn đề gì hay là cô làm gì cho bà không vừa ý.
" Mẹ...có chuyện gì sao?"
Anh nhìn cô như vậy vui vẻ cười lớn lên. Nguyên Y trừng mắt nhìn anh, anh liền im re. Phải nói cô chính là nỗi sợ duy nhất của anh, đường đường là cậu chủ của gia tộc họ Vưu, lại là tổng giám đốc uy danh lừng lẫy vậy mà lại sợ vợ.
" Nguyên Y con ngồi im không được nhúc nhích. Hiện tại t*ng trùng của con trai ta đang nằm trong cơ thể con nếu con cứ hoạt động như vậy hoài sao nó có thể đi vào buồng trứng được. "
" Hả??? Mẹ nói gì vậy "
Câu nói đó nghe như sét đánh ngang tai. Giờ cô phải công nhận những người trong căn nhà này chẳng ai được bình thường.
" Được rồi con nghĩ ngợi đi! ( quay sang nhìn Băng Nhi) Băng Nhi đi theo bà,hai bà cháu chúng ta xuống nhà cùng ăn tối. "
Con bé chạy tới nắm lấy tay bà.Từ hôm nó về đây tới giờ nó rất thích khi có một người thân và một người bạn như mẹ anh.Bà là người không hề cổ hủ như bao ông lão, bà lão khác mà ngược lại sống rất hiện đại và thoải mái, tính cách lại có chút giống con nít nên Băng Nhi thích bà vô cùng.
" Bà nội, chúng ta đi thôi! "
Hai bà cháu đi ra, cũng rất lịch sự đóng cửa phòng lại.
Giờ tự nhiên trong phòng này có chút ngột ngạt làm cô hơi khó chịu. Vưu Trường Tĩnh ngồi xuống kế bên chỗ cô, hai tay anh ôm eo cô còn đặt cằm lên vai cô.
" Vợ ơi! Anh xin lỗi "
Anh rót mật vào tai cô,nỉ non bên tai những lời ngon tiếng ngọt. Nam nhân như anh cũng rất kiên trì khi chịu ngồi một chỗ dỗ dành cô.
" Được rồi! Nhức đầu quá "
" Hết giận? "
"Ừ "
-------....