Vợ Nhà Người Ta

Chương 60: Có tư tâm




“Ý anh là, Cao Kiều không phải là Cao Kiều thật, tên ban đầu của cô ấy là Nguyễn Tố Tố?” Tôi cảm thấy lo lắng đến mức không thở nổi.

Anh ta không nói gì, coi như là ưng thuận.

Tôi chợt nhớ ra, Cao Kiều từng nói qua với Tiểu Đoá, cô ta bảo Tiểu Đóa cứ nghĩ tôi mới là người phóng hỏa, sau một thời gian dài, Tiểu Đóa sẽ tự cho rằng thật sự là tôi, cô ta gọi đó là ám thị tâm lí, nếu nói quá nhiều, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng sẽ tin.

Cô ta còn đưa ra ví dụ, giống như cô ta luôn nhắc nhở bản thân cô ta là Lâm.

Khi cô ta nói “Lâm”, cô ta đã dừng lại, không tiếp tục nữa, bây giờ có vẻ như những gì cô ta định nói với Tiểu Đóa là, “Giống như tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi là Cao Kiều”.

Cô ta cần phải luôn nhắc nhở cô ta rằng mình là Cao Kiều, cho nên sau một thời gian dài, cô ta sẽ trở thành Cao Kiều. Ngay cả bản thân cô ta cũng tin rằng cô ta thực sự là Cao Kiều.

“Tôi rất ngạc nhiên, cô ta không phải là Cao Kiều, vậy Cao Kiều thật thì sao? Đúng rồi, tôi nên gọi anh như thế nào?”

Sau khi cảm thấy anh ta không đề phòng tôi nhiều, tôi nghĩ tôi có thể hỏi tên anh ta.

“Tôi tên là Mã Ba. Nguyễn Tố Tố là bạn gái tôi. Chúng tôi đã yên ổn suốt nhiều năm. Lúc tôi học đại học, cô ấy vẫn đang học cấp ba. Sau này tôi tốt nghiệp, cô ấy đang học đại học. Gia đình cô ấy nghèo, khi cô ấy còn học đại học, tôi đã từng đi làm thêm để kiếm tiền cho cô ấy. Tôi kinh doanh thiết bị máy tính với một người bạn, kiếm được một số tiền, mua nhà, chuẩn bị cưới cô ấy. Nhưng sau đó cô ấy nói mình cần nhiều tiền, yêu cầu tôi bán nhà đưa tiền cho cô ấy.”

“Lúc đó cô ấy nói gia đình đang cần tiền gấp, tôi hoàn toàn tin tưởng nên bán nhà thật. Sau đó tôi mới biết cô ấy đã dùng tiền để phẫu thuật thẩm mỹ. Sau này làm ăn khó khăn, bị đối tác quỵt tiền, tôi rơi vào vực thẳm. Cô ấy rủ tôi đến thành phố Sài với cô ấy, cô ấy nói cô ấy sẽ trở thành một người khác, chỉ cần cô ấy gả cho một gia đình giàu có, sau này chúng tôi sẽ có thể sống mà không cần phải lo lắng gì.”

Tôi không nhịn được mà hỏi: “Cô ấy không phải Cao Kiều, vậy thì làm sao biết Cao Kiều? Sao cô ấy có thể nghĩ mình giống Cao Kiều?”

Mã Ba suy nghĩ: “Chuyện này tôi cũng không biết rõ, cô ấy cũng không nói cho tôi biết chi tiết, tôi chỉ biết ở thành phố Sài có một người đàn ông giàu có tên là Hoa Tử Việt bị ám ảnh bởi một người tên là Cao Kiều. Chỉ cần cô ấy giả làm Cao Kiều, Hoa Tử Việt sẽ cưới cô ấy, sau đó cô ấy sẽ có vô số tiền bạc để sống cuộc sống mà cô ấy muốn.”

“Cho nên anh đã giúp bạn gái của anh làm một kẻ nói dối? Giúp bạn gái anh ôm ấp yêu thương với người khác?”

Khóe miệng Mã Ba giật giật, trên mặt lại lộ ra vẻ buồn bực: “Công việc kinh doanh của tôi thất bại, Cao Kiều đã tiêu hết tiền, tôi còn có thể làm gì đây?”

“Cho nên anh cũng coi đây là một khoản đầu tư. Anh hi vọng Cao Kiều sẽ thành công, rồi cho anh nhiều tiền, anh sẽ đông sơn tái khởi?”

Mã Ba im lặng: “Có một khoảng thời gian tôi đã nghĩ như vậy, tôi đã coi nó như một khoản đầu tư. Bây giờ có vẻ như tôi đã quá ngu ngốc. Tôi phát hiện ra cuối cùng mình chẳng có gì cả, lại còn mắc nợ. Ý định của tôi là cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng thực tế là…”

Mã Ba thở dài, không nói tiếp.

“Cao Kiều có một người đàn ông như anh yêu cô ấy, cô ấy nên hài lòng mới phải.”

“Cô ấy không phải Cao Kiều, cô ấy là Nguyễn Tố Tố.” Mã Ba chỉnh lại tôi.

Tôi gật đầu: “Cũng đúng, cô ấy chỉ là người giả danh Cao Kiều. Đúng rồi, có một chuyện tôi không hiểu lắm, cô ấy nghèo, anh không có tiền, vậy cô ấy lấy xe ở đâu để lái, hình như xe không rẻ, kiểu gì cũng cỡ giá cả mấy triệu mà?”

“Cô ấy nói là do một người bạn tặng. Tôi cũng không biết. Có lẽ là Hoa Tử Việt tặng?” Mã Ba nói.

Tôi thực sự cảm thấy chua xót, tôi công nhận rằng tôi thực sự ghen.

Một chiếc xe không là gì đối với Hoa Tử Việt, cũng có thể được coi là phần thưởng cho Cao Kiều, nhưng tôi vẫn ghen.

Có lẽ những gợi ý về tâm lý của con người thực sự quan trọng, tôi đã đóng vai vợ của Hoa Tử Việt lâu như vậy, tôi cũng đang thay thế mà không nhận ra, tôi thực sự coi mình là đối tác ban đầu của Hoa Tử Việt nên mới sẽ ghen.

“Cảm ơn anh đã cho tôi biết những chuyện này. Điều tôi muốn nhắc anh là về vấn đề này anh đừng đổ lỗi cho Hoa Tử Việt, cũng đừng quá khích. Nói cho Hoa Tử Việt biết sự thật đi, sau đó đưa Nguyễn Tố Tố rời khỏi thành phố Sài, trở về nơi hai người sống. Tất cả chuyện này cứ coi như chưa bao giờ xảy ra.”

Mã Ba lắc đầu: “Tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy dừng lại, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy không thừa nhận, nhưng tôi biết cô ấy đã yêu Hoa Tử Việt, cô ấy thực sự coi mình là Cao Kiều. Chỉ cần có Hoa Tử Việt, cô ấy sẽ không rời khỏi thành phố Sài.”

“Chúng ta cùng nhau đi tìm Hoa Tử Việt, anh nói cho anh ấy biết sự thật. Hoa Tử Việt tốt với cô ấy bởi vì Cao Kiều thực sự có ơn với Hoa Tử Việt. Hoa Tử Việt nặng tình nghĩa, cho nên mới dung thứ cho những thái quá khác nhau của cô ta. Nếu Hoa Tử Việt biết cô ta không phải Cao Kiều, anh ấy sẽ không quan tâm đến cô ta nữa, để anh đưa cô ta đi.”

Anh ta không nói gì, như thể đang suy nghĩ.

Rồi thở dài: “Nếu tôi làm vậy, cô ấy sẽ hận tôi mãi mãi. Cô ấy sẽ không bao giờ ở bên tôi nữa.”

“Thứ cho tôi nói thẳng, anh yêu quá hèn mọn. Tình yêu không phải là một thứ chung chung không có nguyên tắc và giới hạn. Nếu tình yêu được duy trì bằng ý chí mù quáng, thì một khi anh làm trái ý cô ta, một ngày nào đó, cô ta sẽ trở mặt với anh. Anh phải biết, bản chất con người là ích kỷ, ai cũng muốn người khác thích nghi và thỏa mãn mình. Thực tế cũng đã chứng minh, trước đây anh chiều theo, bây giờ đổi lại là cô ta thờ ơ với anh, thậm chí cô ta còn không ngại hy sinh anh để thực hiện mong muốn của bản thân.”

“Nếu anh không nói sự thật với Hoa Tử Việt, cho dù cô ta có kết hôn thành công vào gia đình giàu có. Cô ta cũng sẽ không bao giờ ở bên anh nữa, như tôi đã nói trước đây, cô ta sẽ tìm cách buộc anh rời khỏi thành phố này, anh sẽ càng thảm hơn. Anh nghĩ đi, sau đó trả lời tôi. Chúng ta để lại thông tin liên lạc với nhau, cùng nhau giải quyết vấn đề này.”

Tôi cho anh ta số điện thoại của mình, cũng lưu lại số của anh ta, rồi chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi quán mì.

Cảnh thành phố về đêm rất vừa vặn, cảm giác ngột ngạt dâng lên trong lòng, cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm hơn.

“Cô Đào, tôi có thể hỏi cô một câu được không?”

“Mời anh hỏi.”

“Tôi nghe nói cô gả cho Hoa Tử Việt cũng không bao lâu, Hoa Tử Việt cũng không tốt với cô lắm. Cô làm vậy để bảo vệ địa vị bà Hoa của mình hay vì tình yêu của cô dành cho Hoa Tử Việt?”

Tôi nhất thời không thể trả lời. Tôi chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.

Tôi cũng có thể nói một cách thanh cao rằng tôi làm điều đó vì chân tướng và vì công đạo. Nhưng trong thâm tâm tôi biết tôi thật ích kỷ. Nói cách khác, động cơ cơ bản khiến tôi mạo hiểm gặp Mã Ba là vì lòng ích kỷ thầm kín của tôi. Tôi không muốn Cao Kiều và Hoa Tử Việt tốt đẹp, cho dù cô ta có thực sự là Cao Kiều hay không, tôi cũng không muốn cô ta và Hoa Tử Việt tốt đẹp.

Còn về việc tôi có yêu Hoa Tử Việt hay không, bản thân tôi cũng không biết. Nhưng ngay cả khi tôi thất vọng nhất về anh ấy, chỉ cần anh ấy đối xử với tôi tốt hơn một chút, tôi sẽ có niềm vui không thể giải thích được trong lòng. Tôi biết như vậy rất không có cốt khí, chỉ là có vài cảm xúc không thể kìm nén được chỉ bằng cách cố gắng kìm nén.

“Cả hai. Dù sao hiện tại tôi vẫn là bà Hoa.” Tôi trả lời.

“Được, tôi sẽ suy nghĩ, tôi sẽ liên hệ với cô sau.” Mã Ba nói.