Vợ Nhà Người Ta

Chương 16: Tận tình




Đối với một người đã trải qua cuộc hôn nhân thất bại, khi nhìn giấy kết hôn màu đỏ thì trong lòng vô cùng phức tạp.

người ta nói hôn nhân là một tòa thành, người bên ngoài muốn tiến vào, người bên trong muốn đi ra. Với tôi thì chuyện tiến vào hay đi ra tòa thành cũng không phụ thuộc vào tôi. Chuyện này làm cho tôi cảm thấy bất an.

Nhưng trong lòng tôi lại có chút mong chờ. Mong chờ mối quan hệ mới, hôn nhân mới có thể khiến cuộc sống của tôi và con thoát khỏi u ám, trở về với ánh sáng.

Cho nên lúc này tôi cúi đầu, trong mắt có nước mắt.

“Không thể nể mặt người ta mà tươi tỉnh một chút sao?” Hoa Tử Việt thấy tôi không nói gì một lúc lâu thì ở bên cạnh nói.

“Lúc chụp ảnh, anh để tôi giữ túi cho mình. Lúc đó, anh lấy trộm hộ khẩu của tôi?” Tôi nhìn anh.

“Không phải trộm, mà là lấy.” Khóe miệng anh hơi cong lên, mang theo nụ cười đắc ý.

“Cho nên anh chỉ cần muốn làm cái gì thì liền nhất định sẽ làm cái đó, mặc kệ người khác có đồng ý hay không? Cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào sao?” Tôi nói.

Anh nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói đáp án: “Trên cơ bản là vậy.”

Tôi cạn lời, bỏ giấy kết hôn và hộ khẩu vào túi. Tôi đột nhiên phát hiện động tác bỏ giấy kết hôn rất cẩn thận, giống như đó là đồ dễ vỡ.

Đây là lần đầu tiên tôi và Hoa Tử Việt cùng ăn cơm. Tuy rằng người đàn ông trước mắt đã là chồng cô trên pháp luật, nhưng tôi vẫn chưa thân thiết với anh. Tôi vẫn luôn lén quan sát anh.

Anh sẽ cẩn thận bóc vỏ tôm cho đứa bé. Ngón tay anh thon dài lại linh hoạt, xoay mấy lần đã bóc xong tôm. Sau đó anh bẻ nhỏ ra rồi chậm rãi đút cho đứa bé ăn.

Tôi im lặng ngồi bên cạnh nhìn tất cả. Anh mặc quần áo đẹp đẽ sang trọng, cả người hàng hiệu. Mặc kệ từ góc độ nào nhìn anh thì ngũ quan giống như điêu khắc hoàn mỹ. Lúc anh cười với đứa bé thì lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, che giấu sự lạnh lùng trên mặt, nhìn qua rất hiền lành vô hại.

Tôi thích dáng vẻ đó của anh, thật sự thích. Đáng tiếc anh rất ít cười với tôi.

Sau khi ăn xong, lại chơi với đứa bé một lát mới thu dọn về nhà. Đứa bé chơi đến mệt mỏi, ngủ ở trên xe.

Tôi tắm rửa thay quần áo ra ngoài thì thấy anh đang bơi lội. Thân hình anh rắn chắc di chuyển qua lại trong nước. Sau khi anh thấy tôi trên ban công thì dừng lại, ngoắc tay với cô.

Tôi đi từ từ xuống lầu. Mỗi lần đến gần anh, tôi đều bất an, nhưng bắt đầu có chút chờ mong.

Anh leo lên hồ bơi, cầm khăn tắm vây người, nằm xuống ghế bên cạnh nghỉ ngơi. Lúc này người hầu bưng rượu tới.

Tôi không biết nhiều về rượu tây, chất lỏng màu vàng nhạt đổ vào ly rượu, nhanh chóng bay ra mùi cồn nồng nặc. Độ cồn của rượu này rất cao.

Anh ra hiệu tôi ngồi xuống, sau đó nâng ly lên: “Đến đây, chúc mừng chúng ta kết hôn vui vẻ.”

Lúc anh nâng ly lên cũng không hướng về phía tôi mà hướng lên lầu. Nhưng tôi rõ ràng đã xuống lầu, ở bên cạnh anh.

Tôi ngẩn ra một chút, vẫn nâng ly lên, uống hết một ly rượu.

Thật sự rất mạnh, nhưng bởi vì rượu ngon, cũng không phải loại cay nồng, mà mạnh mẽ kéo dài. Một đường cay đến dạ dày, đau đớn cũng rất vui sướng.

Tôi là người phụ nữ có thể uống rượu. Mỗi người phụ nữ trải qua thời gian cực khổ sẽ thử uống rượu, bởi vì trong thời gian đầy những nỗi buồn và bất lực đó thì cồn có thể gây tê dại nhất thời, làm cho tôi tạm thời trốn tránh hiện thực tối tăm.

Ly rượu thứ hai, rốt cuộc anh cũng nâng ly về phía tôi. Điều đó làm cho tôi xác định ly rượu vừa rồi, anh không muốn uống với tôi, mà uống với một người nào đó trong lòng anh. Người kia là ai, tôi không thể biết được. Tôi không có tư cách mất mát.

Anh nhìn tôi ngửa đầu uống rượu thì ánh mắt lóe một chút: “Cô có thể uống rượu?”

“Có thể uống một chút.” Tôi nhẹ giọng trả lời.

Anh không hề lên tiếng, đưa tay rót rượu cho mình.

Tôi đứng lên, nói mình sẽ rót.

Tôi cầm lấy chai rượu, rót rượu vào ly thủy tinh tinh xảo. Anh im lặng nhìn tôi, giống như đang suy nghĩ gì, sau đó bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: “Cô có thể uống rượu.”

Sau đó đáy mắt dần trở nên xa cách.

Tôi không biết có phải anh thất vọng tôi biết uống rượu hay không, hoặc là người kia mà anh nâng ly không uống được rượu? Cho nên anh ghét bỏ tôi như vậy một người biết uống rượu?

Tôi sẽ uống, nhưng cũng không tỏ vẻ tửu lượng cao. Tôi uống mấy ly xong thì bắt đầu choáng váng.

Tôi nói tôi không thắng được tửu lượng, muốn về phòng trước. Anh nhàn nhạt phất tay, ra hiệu tôi đi đi.

Tôi trở lại lầu hai, đứng dưới bóng ánh đèn nhìn anh. Anh vẫn uống một mình.

Trong lúc mê man, tôi dường như cảm thấy mình từng quen biết người này.

Dưới tác dụng của cồn, sau khi về phòng thì tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Lúc tôi nửa tỉnh nửa mơ thì cảm giác hô hấp khó khăn, tôi mở to mắt ra, Hoa Tử Việt đang đè lên người mình.

Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ anh làm bậy và tàn bạo.

Lúc anh điên cuồng lăn lộn thì tôi lên rừng xuống biển, đầu óc trống rỗng, cảm giác như lên trời. Trong lúc hoảng hốt tôi nghe thấy anh lẩm bẩm gọi tên một người, không rõ lắm, hình như gọi ‘Kiều Kiều’ hay là ‘Lan Lan’. Chắc chắn không phải tên tôi.

Khi tôi lên đỉnh cũng không hề để ý.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại trong mồ hôi.

Sau khi lăn lộn, tôi tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác thỏa mãn lại mệt mỏi, cảm thấy tân hôn ngọt ngào thật sự.

Nhưng lúc này anh lại đứng dậy, cầm quần áo lên trong bóng tối rồi lập tức đi ra phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sự ngọt ngào ngắn ngủi lập tức biến mất. Trái tim tôi trở nên lạnh lẽo.