Vợ Ngọt

Chương 51: hạ sinh bảo





Giản Tích đột nhiên nhíu mi, “Ai.”
 
“Làm sao vậy?”
 
Cô chỉ vào bụng, “Con đá em.”
 
Ánh mắt Hạ Nhiên rơi trên bụng cô, cẩn thận mà phủ bàn tay của mình lên.
 
Giản Tích nhẹ giọng, “Không sao đâu, anh cứ để tay lên như vậy.”
 
Cô nắm bàn tay Hạ Nhiên, di chuyển lên trên một chút, em bé trong bụng cũng phối hợp theo, đá hai ba cái liên tiếp.
 
Biểu hiện của Hạ Nhiên vừa vui mừng vừa kinh ngạc, “Sức lực cũng lớn quá ha.”
 
Giản Tích cười, “Mỗi ngày tới giờ cơm con sẽ đá không ngừng nhắc nhở em. Ăn uống xong xuôi, sẽ im lặng ngay.”
 
Hạ Nhiên cảm thấy, cơ thể của phụ nữ trời sinh mềm mại. Trong khi, anh là một kẻ thô kệch, ra tay sợ không biết nặng nhẹ, vì thế không dám sờ bụng nữa, ngay ngay ngắn ngắn mà rút tay lại.
 
Anh nắm tay Giản Tích, “Em muốn ăn gì?”
 
“KFC.”
 
“Không được.”
 
“Vậy thì không muốn ăn gì hết.” Giản Tích làm như không có chuyện gì nói.
 
Hạ Nhiên liếc cô một cái, “Đừng cho là anh không biết, suốt ngày em chỉ toàn nghĩ tới gà rán với hambuger cái loại thôi.”
 
“Lục Hãn Kiêu là đồ mỏ khoét.” Hứng thú của Giản Tích liền giảm xuống, “Ăn một cái đùi gà thì sao nào, lâu lắm rồi em chưa ăn.”
 
Hạ Nhiên lộ ra biểu tình không thể thỏa hiệp, “Đợi lát nữa anh gọi cho em chén canh gà.”
 
Giản Tích không tình nguyện, tới quán ăn, người này thực sự gọi món gà hầm.
 
“Cho em hai cái đùi luôn.” Hạ Nhiên nói.
 
Giản Tích không có tí hứng thú nào, tròng mắt chuyển động, khụ khụ hai tiếng nói: “Em đi toilet một chút.”
Chỗ ngồi của bọn họ nằm ở một góc quán ăn, Giản Tích bước qua chỗ rẽ liền không thấy bóng người, Hạ Nhiên cũng không để ý, anh cúi đầu xem thực đơn.
 
Giản Tích chuồn ra khỏi, thẳng đến mục tiêu là quán KFC đối diện.
 
“Một cặp cánh gà nướng, một cặp cánh gà sốt cay, một ly Coca, ly nhỏ không đá.” Những món ăn này Giản Tích đã nhung nhớ từ lâu, thực đơn chưa nhìn qua cũng có thể gọi một cách lưu loát như vậy.
 
Nghe được mùi thức ăn thơm phức như vậy, Giản Tích có chút không chịu nổi.
 
Em bé trong bụng cũng liên tiếp đá chân năm sáu cái, Giản Tích cúi đầu cười, “Con cũng thèm sao? Mẹ ăn trước, con cũng ăn nhé.”
 
Chính giữa trung tâm thương mại là thang máy và lan can, Giản Tích ngồi dựa vào lan can, uống Coca, gặm cánh gà, thật là thoải mái.
 
Thời điểm điện thoại vang lên, cô thiếu chút nữa là đã vứt cái nắp ly Coca.
 
Là Hạ Nhiên gọi tới.
 
Trái tim Giản Tích đều nhảy lên tới cổ họng, nhanh chóng nuốt vào cánh gà trong miệng, bắt máy.
 
“Như thế nào lại lâu như vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra không? Có muốn anh tới đó không?” Hạ Nhiên trực tiếp hỏi.
 
Giản Tích nhanh chóng trả lời, “Không cần, không cần, nhiều người nên xếp hàng nên hơi lâu, em xong liền bây giờ.”
 
Hạ Nhiên hỏi, “Còn phải xếp hàng sao?”
 
“Đúng rồi! Siêu nhiều luôn.” Giản Tích liếm liếm môi, không lãng phí bất kỳ dư vị nào.
 
Giọng nói của Hạ Nhiên bỗng nhiên chậm lại, âm thanh cuối cùng kéo ra đầy ý vị thâm trường ---“Đúng không?”
 
Giản Tích cuống cuồng gật đầu, mặc kệ là anh có thấy hay không, “Đúng mà.”
 
“Phía trước em có mấy người?” Hạ Nhiên đột nhiên hỏi.
 
“Hai, hai người!”

 
“Nam hay nữ?”
 
“Có cả nam lẫn nữ.” Giản Tích nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, vừa dứt lời liền hối hận, nhanh chóng sửa lời, “Anh đùa cái gì vậy, WC nữ đương nhiên đều là nữ rồi.”
“Ha ha.”

 
“…” Đây là ý tứ gì đây? Giản Tích cảm thấy tiếng cười này có chút sởn tóc gáy, lại giống như phát sóng trực tiếp từ hiện trường.
 
“Ha ha.”
 
Lại cười, Giản Tích như lâm vào đại địch, xung quanh đều là hàn khí, cô chậm rãi xoay người, ngửa đầu thấy rõ người tới, thiếu chút nữa là khóc thành tiếng rồi.
 
Hạ Nhiên nắm di dộng để bên tai, thong thả ung dung mà ngồi xuống, cười như không cười nhìn chằm chằm cô… cùng cánh gà và ly Coca trên tay cô.
 
Hỏi: “Ăn ngon không?”
 
Giản Tích nhăn mặt, lắc đầu, “Không ngon lắm.”
 
Hạ Nhiên khẽ nâng cằm, giơ bàn tay để ngửa lòng bàn tai, đầu ngón tay ngoắc một cái.
 
Giản Tích tự biết mình đuối lý, lưu luyến mà giơ ra những gì đang cầm trên tay, nhưng giao được một nửa liền hối hận. Cô thu tay về, cúi đầu hút một ngụm Coca, hàm răng còn chưa đụng tới cái cánh gà, đã bị Hạ Nhiên ngăn cản.
 
Thực là đáng giận mà!

 
Giản Tích cực kỳ ấm ức, “Em thực là muốn ăn cánh gà, thực sự đặc biệt muốn, chỉ muốn cắn một miếng, một miếng nữa thôi.”
 
Hạ Nhiên nhìn cô dở khóc dở cười, “Giả bộ đáng thương sao? Hả?”
 
“Giả bộ gì mà giả bộ, là đáng thương thật mà.” Giản Tích mặt mày nhăn nhó, “Chỉ ăn đồ ăn nhanh này một lần, thực sự không biến thành rác mà.”
 
Hạ Nhiên nén cười, giả vờ ra vẻ hung dữ.
 
Giản Tích liếc nhìn anh một cái, lại rũ đầu xuống, thấp giọng không phục, “Anh còn trừng mắt to như vậy. Không ăn thì không ăn.”
 
Cô gái này thật là… Hạ Nhiên liền mềm lòng, đem cặp cánh gà cay còn lại cho cô, giọng nói nghiêm túc: “Không được uống Coca nữa.”
 
Mặt mày Giản Tích liền hớn hở, ánh mắt xinh xắn nhìn anh với vẻ sung bái, “Anh Nhiên, em yêu anh chết mất!”
 
Giản Tích với tay lên cổ anh, nhanh chóng hôn anh một cái.
 
“Này, miệng em toàn dầu mỡ!”
 
Cơm nước xong, hai người đi xem nhà mới.
 
Tầng mười sáu, căn hộ 4 phòng ngủ, trang hoàng theo phong cách Châu Âu đơn giản, không gian rất dễ chịu.
 
Giản Tích tính toán giá cả một chút, không tránh khỏi sinh nghi, cô quay qua hỏi Hạ Nhiên: “Làm sao trong khoảng thời gian ngắn mà anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”
 
Hạ Nhiên: “Anh hỏi mượn Lục Hãn Kiêu, tính từ thởi điểm mua cho đến khi xong trang trí nội thất cũng hơn hai tháng, chờ đến khi con chúng ta được sinh ra, nhà mình có thể dọn vào ngay.”
 
Giản Tích: “Kỳ thật, thật sự không cần phải mua gấp như vậy, công ty anh vừa mới thành lập không lâu, sau này còn rất nhiều khoản cần đến tiền đó.”
 
Hạ Nhiên xoay người, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, “Anh kiếm tiền chính là vì em. Hơn nữa, con mình cũng sắp ra đời rồi, hai mẹ con em dù sao cũng cần có một căn nhà chứ. Yên tâm, cái gì chứ khoản này anh lo được.”
 
Giản Tích nhìn vào đôi mắt anh, nghiêm túc lại cực kỳ mê người, bên trong đôi mắt anh tất cả đều là hình ảnh của cô.
 
Cô cười cười, “Anh Nhiên, hôm nay anh thực sự là mạnh mẽ nha.”
 
“Anh ngày nào mà chẳng mạnh mẽ?” Hạ Nhiên hơi cong eo, chạm trán anh vào trán cô, “Nếu anh không mạnh mẽ thì làm sao có em bé được? Hử?”
 
Giản Tích: “…”
 
Không thể phản bác được.
 
Một tuần sau đó, Hạ Nhiên lại tranh thủ đi Thâm Quyến để xử lý công việc, anh đem toàn bộ công việc dời về nơi này. Bên phía Thâm Quyến, ngành vận chuyển hàng hóa cung không đủ cầu, anh dùng đó như bàn đạp, sau khi đã tương đối vững chắc, anh rút khỏi, đem mọi thứ giao cho Lão Lý và Tần Sinh, còn mình tập trung vào công ty bên này.
 
Nơi này là trung tâm của tỉnh, có vẻ như thị trường lớn, nhưng cạnh tranh cũng gay gắt không kém. Nhiều ngày sau đó, Hạ Nhiên nhận được một tin tức, một xí nghiệp luyện kim đang mở thầu, gói thầu vận chuyển nguyên vật liệu phục vụ sản xuất.
 
Người làm ăn đều thích hợp tác cùng xí nghiệp nhà nước, bảo đảm về mặt tài chính, thủ tục đầy đủ chính quy, hơn nữa khi hợp tác thì danh tiếng của công ty mình cũng sẽ từng bước được nâng lên.
 
Hạ Nhiên là một người cơ trí, chỉ cần Lục Hãn Kiêu giúp anh một khơi thông mối quan hệ một chút, anh đã có thể tìm hiểu được nguồn gốc, xuôi dòng mà mở rộng ra được thêm mạng lưới quan hệ của bản thân.
 
Đã từng nghĩ bị quật ngã không thể gượng dậy, chẳng qua chỉ là một khe nước nhỏ khó bình tâm. Giờ đây, anh muốn Đông Sơn tái khởi, bất quá chỉ là muốn yêu thương một người.
 
Hạ Nhiên hiểu rõ kịch bản, thuê hơn hai mươi chiếc xe tải 10 tấn để vào danh nghĩa công ty. Tất cả những thông tin trong hồ sơ dự thầu đều chỉnh chu và đẹp đẽ. Tất thảy đều diễn ra thuận lợi, nhưng vào thời điểm xét duyệt tư liệu, vấn đề xuất hiện.
 
Xí nghiệp này ủy thác cho một công ty thẩm định chuyên nghiệp để xử lý hồ sơ dự thầu. Hạ Nhiên nhìn đến tên của Tổng giám đốc công ty thẩm định, trong lòng không kiềm được mà chửi tục một tiếng.
 
Trần Thanh.
 
Nữ Giám đốc này câu dẫn Hạ Nhiên, ngược lại còn bị anh ta chụp ảnh lúc đang yêu đương vụng trộm uy hiếp.
 
Con mẹ nó, thật là oan gia nhỏ hẹp.
 
Vì thế hội nghị thẩm định đầu tiên, đôi oan gia cứ như vậy mà gặp nhau.
 
Trần Thanh đại diện cho làm người trực tiếp phụ trách, có quyền phủ quyết tuyệt đối. Tan họp, Trần Thanh cố ý lưu lại Hạ Nhiên.
 
“Hơn nửa năm không gặp, Hạ tổng liền biến mất không thấy tăm hơi.” Trần Thanh vẻ mặt cười cười, làm như không có việc gì, “Cậu nói xem có phải thế giới này nhỏ hay không hả, phong thủy đổi dời, quay đi quay lại toàn là người quen.”
 
Hạ Nhiên khách khí mà trả lời, “Trần tổng sự nghiệp trăm hoa đua nở, mặc kệ là chuyển đến nơi nào, bà luôn là người có quyền uy.”
 
Trần Thanh cười cười, không nói, ánh mắt nhìn anh, như chưa đã thèm.
 
Sau đó mấy công ty tham gia đấu thầu cùng đi ăn cơm, đều là đối thủ cạnh tranh, nói chuyện câu nệ, vẫn luôn đề phòng nhau.
 
Hạ Nhiên am hiểu loại văn hóa bàn rượu này, cuộc sống đã mài giũa anh trở thành cái thần thái của một ông chủ, nói ba phần, giữ lại ba phần, giả ba phần, thật một phần, vô cùng thành thạo.
 
Trần Thanh không hề khó xử, nhìn một người đàn ông cực phẩm như vậy, không ngủ được với hắn một lần thì thật sự là đáng tiếc.
 
Hạ Nhiên trên đi toilet, ra tới liền đụng phải bà ta.
Anh nhàn nhạt tiếp đón, “Trần tổng.”
 
Trần Thanh đưa cho anh một chai nước, “Tôi thấy cậu uống khá nhiều, uống đi cho tỉnh rượu.”
 
Hạ Nhiên không nhận, “Tôi không uống nước.”
 
Trần Thanh nghe vậy liền cười, cố ý làm động tác hất mái tóc xoăn ra sau vai, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ câu dẫn.
 
“Hạ tổng, kỳ thật công ty của cậu, bên trong không tính là có tính cạnh tranh cho lắm. Tôi đặc biệt chú ý đến tài liệu của công ty cậu đó.”
 
Hạ Nhiên giương mắt, cong miệng, “Chuyện đó chẳng khó khăn gì với Trần tổng mỹ nữ đây.”
 
Trần Thanh bị ánh mắt anh hấp dẫn đến mức tâm thần nhộn nhạo, nghe được sự buông lỏng trong giọng nói của anh, bà ta cố tính bước lên một bước, đi đến gần.
 
“Hạ tổng, còn có một chi tiết, cần phải hoàn thiện một chút, xác xuất thành công càng cao. Nếu không, đợi lát nữa chúng ta đi tìm một chỗ nào đó chỉ có hai người làm vài ly?” Bà ta khẽ mở miệng, cười nói: “Vừa uống vừa bàn bạc.”
 
Hạ Nhiên hơi hơi nhướng mày, “Được thôi.” Anh thẳng lưng, nghiêng người sát vào bà ta, thanh âm dừng lại ở bên tai Trần Thanh, “Thuận tiện tâm sự, chuyện bà bao nuôi tình nhân, à, còn những cái ảnh mà tôi chụp được, khẳng định là có nhiều người muốn thấy.”
 
Sắc mặt Trần Thanh liền thay đổi, “Cậu!”
 
Ngữ điệu Hạ Nhiên ngả ngớn, không nhanh không chậm mà nói: “Đúng vậy, tôi chính là một tên lưu manh. Nửa năm trước đã vậy, bây giờ càng lưu manh hơn, trở thành một tên lưu manh xuất sắc.
 
Anh đột nhiên cao giọng, lệ khí ngập tràn, “Nghe hiểu không, ông đây chính là uy hiếp bà đó --- nếu dám lấy việc công trả thù tư, làm nhiễu loạn cuộc đấu thầu. Mẹ nó, tôi làm bà thân bại danh liệt!”
 
Nói xong, Hạ Nhiên mặt lạnh, cương ngạnh mà xoay người bước đi. Trần Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ một mình cậu, mà cũng muốn đạt được gói thầu lớn như vậy sao? Tôi nói cho cậu, cho dù cậu có thể được nhiều người chọn lựa đi nữa kết quả đã sớm được định rồi.”
 
Hạ Nhiên dừng bước chân lại.
 
“Hạ Tần.” Trần Thanh chậm rì rì mà nói ra tên này, xem như đấu một ván hòa nhau, khẩu khí đắc ý, “Người này, Hạ tổng hẳn là rất quen thuộc nhỉ. Hắn ta chính là người có người bên Chính phủ chống lưng, cậu chẳng thể tranh với cậu ta. Mà nè, nói thêm nữa, hai người đều mang họ Hạ đó.”
Hạ Nhiên không phản ứng, tiếp tục đi không quay đầu lại.
 
Tan bữa tiệc, Hạ Nhiên không lập tức trở về nhà mà đi đến bờ sông để xóa đi không khí ngột ngạt tại hội nghị.
 
Hạ Tần.
 
Cái tên này tựa như một cái dao, lưỡi dao này đã lấy sạch máu của Hạ Nhiên.

 
Nếu năm đó, hắn ta không đứng ra làm khó dễ như vậy, Hạ Nhiên vẫn là một người đàn ông giàu có thành đạt.
 
Nhưng, những thất bại cùng khổ sở năm đó, là dùng để đổi lấy việc được gặp gỡ cùng Giản Tích.
 
Hạ Nhiên đặt tay lên ngực tự hỏi, lần trao đổi mua bán đó thật có lời.
 
Nghĩ vậy, anh búng búng tàn thuốc, cúi đầu nở nụ cười.
 
Thôi, số mệnh đã như vậy thì chính là như vậy đi, nếu trốn không được thì cũng không cần trốn, việc nào không tránh được cứ cố gắng hết sức là được.
 
Ngày đấu thầu cuối cùng đã định ngày, Hạ Nhiên nhẹ nhàng ra trận.
 
Ở hội trường, anh cùng Hạ Tần nhìn thấy nhau. Đã quyết định trong lòng, bọn họ như hai người lạ, không ai chào hỏi hay muốn nhận ra nhau.
 
Trợ lý bên cạnh Hạ Tần là Diêu Di Chi, cô nhìn thấy Hạ Nhiên, tâm tư có chút biến đổi, ánh mắt không thể che dấu. Toàn bộ thời gian, Hạ Nhiên nhìn chằm chằm vào hồ sơ đấu thầy, hoàn toàn làm như không thấy.
 
Anh ngồi phía Tây, Hạ Tần ngồi phía Đông, ở giữa là đại biểu của xí nghiệp.
 
Sau khi hoàn tất những công việc theo quy trình thông thường, những bộ phận trong công ty bàn bạc để đưa ra kết quả đấu thầu cuối cùng.
 
Hạ Tần cùng người phụ trách bên xí nghiệp chủ đầu tư thoạt nhìn khá là quen thuộc với nhau, hắn ta trò chuyện vui vẻ, bộ dạng như khẳng định hắn ta chiếm ưu thế.
 
Ánh mắt Diêu Di Chi tận lực mà nhìn theo từng chuyển động của Hạ Nhiên, rất nhiều lần muốn mở lời với anh, đều bị ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Nhiên bức lui trở về.
 
Nửa tiếng sau, trở lại phòng họp, chờ đợi đọc kết quả.
 
Hạ Nhiên trong lòng hiểu rõ, không ôm hy vọng, cho nên áp lực tâm lý không lớn, liền chờ thông báo xong nhanh chóng trở về nhà nấu cơm cho Giản Tích, người đã xin nghỉ sanh.
 
Người quản lý lần đấu thầu này nói lên một đoạn dài dòng cảm ơn khách sáo, sau đó là hàng loạt lý do thoái thác, rốt cuộc.
 
“Tôi tuyên bố, công ty trúng thầu chính là----“
 
Hạ Nhiên giương mắt quét qua Hạ Tần, biểu tình của hắn ta kiểu nhất định phải giành được.
 
“Công ty vận tải Hạc Hi!”
 
Hạ Nhiên ngơ ngẩn, cái này không phải tên công ty của mình sao?
 
Anh nhìn về phía vị lãnh đạo béo lùn đứng trên bục có ý ‘Ông có phải đọc sai rồi không? Đừng có giỡn như vậy chứ.”
 
Người béo dùng ánh mắt ấm áp cho anh một cái khẳng định, “Hạ tổng, chúc mừng!”
 
Hạ Nhiên lúc này mới tỉnh táo lại, mẹ nó, thế giới này kích thích quá đi mất.
 
Trúng thầu rồi!
 
Hạ Nhiên đi đến văn phòng của người lãnh đạo, trao đổi đại khái những công tác sắp tới, cuối cùng là định ra ngày lại đây chính thức ký hợp đồng. Bận rộn qua đi, Hạ Nhiên thử nói lời khách sáo với ông ta, “Lê tổng, cảm ơn ông đã để mắt đến.”
 
Vị Lê tổng kia vung bàn tay lên, cười một cách thoải mái, “Ai ui, ta không dám đảm đương công lao này.” Ông ta nhỏ giọng lộ ra, “Muốn cảm tạ, liền cảm tạ Giám đốc kinh doanh Đàm tổng đi.”
 
Hạ Nhiên: “Đàm tổng?”
 
“Đúng vậy, chính là Đàm tổng.”
 
Hạ Nhiên nghe xong như lọt vào sương mù, vị Đàm tổng này rốt cuộc là ai?

 
Thời điểm anh đi ra khỏi văn phòng thấy trên tường có treo một sơ đồ tóm tắt những người lãnh đạo trong xí nghiệp. Hạ Nhiên đứng yên, ngửa đầu nhìn, đứng đầu là Chủ tịch, vị thứ hai là Tổng giám đốc, Đàm Tông.
 
Hạ Nhiên nhìn đến ảnh chụp, liền bừng tỉnh. Là ông ta!
 
Là khi anh còn làm một tên côn đồ đi đòi nợ thuê, lần đó mềm lòng buông tha cho người thiếu nợ, Đàm Tông!
 
Thế giới này thật là thần kỳ, làm chuyện gì sai liền có báo ứng, tương tự vậy, làm việc tốt sẽ nhận được báo đáp.
 
Lúc Hạ Nhiên lái xe ra khỏi cửa lớn, cùng bọn Hạ Tần gặp thoáng qua.
Hạ Tần nhìn chằm chằm chiếc Audi, nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo Diêu Di Chi, “Cô có cần tôi móc hai tròng mắt cô ra gắn lên người hắn ta không?”
 
Diêu Di Chi không rét mà run.
 
Hạ Tần quay đầu, ngữ khí hung dữ, “Đừng cho là tôi không biết, cô nhìn hắn ta cả một buổi trưa. Như thế nào? Còn muốn chơi trò nối lại tình xưa sao? Hả?”
 
Hắn ta giơ tay lên, kéo mái tóc cô ra sau dùng sức, “Con điếm.”
 
Diêu Di Chi không nhịn được đau khổ, khóc lóc xin tha, “Anh Tần, em không dám, thật sự không dám, đau, đau.”
 
Hạ Tần ngược lại càng dùng sức, âm ngoan tàn nhẫn mà uy hiếp, “Hắn ta là cái đéo gì, bị tôi đạp xuống dưới chân, kẻ thất bại.”
 
Diêu Di Chi bị hắn ta một trận xô đẩy, da đầu nhanh chóng xanh tím.
 
Mấy năm nay, công việc làm ăn của Hạ Tần không trôi chảy, thần kinh của hắn ta luôn trong trạng thái căng chặt do dùng thuốc cùng với căng thẳng, quả là một người đáng sợ.
 
Diêu Di Chi cực kỳ hối hận về lựa chọn của mình năm đó, một người đàn ông tốt như Hạ Nhiên lại không cần, đi theo một tên không ra gì như hắn ra.
 
Cô ta xoa xoa da đầu, không cam lòng, rất không cam lòng.
 
-----
Thời tiết tháng Bảy chẳng khác gì một cái lò nướng.
 
Hai ngày trươc, Giản Tích chính thức xin nghỉ sinh, dự sinh sẽ khoảng vài ngày sau, chủ nhiệm khoa đã chuẩn bị sẵn chỗ cho cô.
 
Đã đến những ngày gần cuối thai kỳ, tử cung đã hạ xuống làm cho xương mu đau đớn. Giản Tích rất khó ngủ ngon được, buổi tối lăn qua lộn lại chất lượng ngủ cực kém. Từ khi cô nghỉ phép, bà ngoại cũng dọn lại đây, toàn tâm toàn ý nấu cơm, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
 
Hôm nay công ty Hạ Nhiên có xã giao, tối nay không về nhà ăn cơm tối.
 
Hơn 7 giờ, Giản Tích đang rửa sạch dâu tây để ăn vặt.
 
Lúc chuông cửa vang lên, cô cứ nghĩ là bà ngoại đi siêu thị trở về.
 
“Tới đây.” Giản Tích ưỡn bụng, bước chầm chậm đi mở cửa.
 
“Nhanh như vậy sao, thường thì bây giờ tại quần thu ngân rất dông.” Giản Tích vừa mở cửa vừa nói.
 
Nhưng lời vừa mới nói một nửa, sau khi nhìn thấy người sau cánh cửa, cô liền im lặng.
 
Giản Tích nhíu mày, “Cô tới đây làm gì?”
 
Ngoài cửa, Diêu Di Chi cười như không cười, “Hạ Nhiên ở nhà sao?”
 
Giản Tích lạnh mặt, không đáp lời, liền đóng cửa.
 
Nhưng Diêu Di Chi “Bang!” một tiếng, chống lên ván cửa.
 
Giản Tích, “Cô làm gì đó?”
 
“Tôi hỏi cô, Hạ Nhiên có ở đây không?” Ánh mắt Diêu Di Chi nhìn xuống, cố định trên bụng cô.
 
Giản Tích lui lại một bước, nhanh chóng lên tiếng, “Không có.” Một lần nữa đóng cửa lại.
 
Diêu Di Chi: “Anh ấy đi làm ăn bên ngoài, cô yên tâm sao?”
 
Ánh mắt Giản Tích lạnh đi, đối diện cô, một giây, hai giây.
 
Diêu Di Chi nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục công kích: “Cô đừng có ngốc như vậy? Cô nghĩ đi, cô mang thai, dĩ nhiên anh ấy sẽ đi tìm bên ngoài để giải quyết nhu cầu. Xem như giữa tôi và cô có chút ân tình, tôi mới đặc biệt đi đến nói với cô. Cô phải chú ý đến Hạ Nhiên, anh ấy là người không thành thật.”
 
Giản Tích nghe xong, nhịn không được mà bật cười.
 
Diêu Di Chi bực bội: “Cô cười cái gì?”
 
Giản Tích ngữ điệu lười nhác, “Cô Diêu, đây là nhà của tôi và chồng tôi, cô không mời mà đến. Đã thế còn đứng ở đó mà hồ ngôn loạn ngữ, tôi không lấy chổi đuổi cô đi đã tốt lắm rồi ---cô nên tự trọng chút.”
 
Giản Tích, “Cô còn không đi, tôi báo cảnh sát.”
 
Cô vừa nói vừa cầm di động, làm như đang ấn một dãy số.
 
Diêu Di Chi tức muốn hộc máu, duỗi tay cướp lấy, “Nếu không có cô, Hạ Nhiên vẫn là của tôi!”
 
Giản Tích bảo vệ bụng của chính mình, lấy lại di động bị cướp đi, “Bệnh tâm thần, đi khỏi nhà tôi ngay!”

 
“Hạ Nhiên trước kia rất yêu tôi, chúng tôi thực sự rất tốt.” Diêu Di Chi bắt đầu mất không chế, nước mắt tràn mi.
 
Giản Tích tự mãn, “Xin cô rõ ràng một chút, anh ấy và tôi là vợ chồng hợp pháp.”
 
“Cô đem anh ấy nhường cho tôi đi, cái gì tôi cũng có thể cho cô.” Diêu Di Chi bắt lấy tay Giản Tích, than thở khóc lóc.
 
Giản Tích giãy giụa, “Cô buông tôi ra!”
 
“Tôi hối hận, hối hận.” Diêu Di Chi như bị lên cơn động kinh, càng ngày càng dùng sức.
 
Giản Tích bị kéo đến mức bị lảo đảo, đỡ cánh cửa để ổn định thân thể.
 
“Kẻ điên, cô điên rồi! Đừng kéo tôi, tôi đang có mang.”
 
Diêu Di Chi sức lực lớn hơn, “A!” một tiếng thét chói tai.
 
Giản Tích sợ hãi kêu to, “Bà ngoại! Bà ngoại!”
 
Đồng thời, cô bẻ tay Diêu Di Chi, hai người không ai nhường ai, dây dưa đến cuối cùng, cũng không biết là ai thả tay trước.
 
Giản Tích không có thăng bằng, trực tiếp bị ngã xuống sàn nhà.
 
Đau.
 
Quá đau.
 
Giản Tích nửa ngày không thể di chuyển, nằm trên sàn nhà, tay ôm bụng.
 
Nước mắt cô liên tục rơi xuống, sợ hãi cùng đau đớn chi phối cảm xúc, Giản Tích rõ ràng cảm giác được, đau đớn bén nhọn từ đỉnh bụng từng cơn từng cơn.
 
Sau đó đùi nóng lên, có chất lỏng chảy xuống.
 
Giản Tích duỗi tay sờ, vỡ nước ối.
 
Cô ổn định bản thân, chịu đựng đau, mở miệng hô hấp, tuy nhiên phương pháp hô hấp chuyên nghiệp như vậy cũng không thể ngăn được cơn đau kéo đến.
 
Rốt cuộc Giản Tích cũng khóc lớn, lạnh giọng kêu to: “Bà ngoại, bà ngoại.”
 
Diêu Di Chi như thoát ra từ trong mộng, nhìn hình ảnh trước mắt, cả người phát run, “Tôi không cố ý, tôi không cố ý.” Cô ta lui lại, môi run cầm cập, sau đó lật đật chạy.
 
Giản Tích gọi khan cả giọng, nhìn nước ối chảy từ đầu gối đến cẳng chân, từ trong suốt chuyển sang hồng đậm.
 
Bà ngoại mới ra khỏi thang máy liền nghe được tiếng gọi.
Bà ném đồ ăn trong tay, thân mình béo béo lùn lùn lắc lư chạy tới.
 
“Tiểu Tích!”
 
------
Bệnh viện Thị Nhất, phòng sinh Khoa sản.
 
Chủ nhiệm khoa trán đầy mồ hôi, tự mình đỡ đẻ.
 
“Tiểu Giản, dùng miệng thở, thở mạnh!”
 
Giản Tích cắn khăn lông, đôi mắt đỏ bừng, cô dùng sức, gân xanh trên tay nổi lên rõ rang.
 
Nỗ lực một lần lại một lần.
 
Y tá trưởng bên tai cổ vũ cô, “Tiểu Giản, uống miếng nước đường đi, cố lên, nhất định phải cố lên.”
 
Tiểu hộ lý để gần ly nước lại, đưa ống hút vào miệng cô.
 
Giản Tích bắt chính mình phải uống được nửa ly, cơn đau đớn ở bụng lại kéo đến dồn dập làm cô vừa uống vừa khóc.
 
Chủ nhiệm điều chỉnh lại tư thế cơ thể của cô, “Lại cố gắng nào!”
 
Giản Tích một lần nữa cắn khăn lông, hừ giọng dùng sức, quá đau, lục phủ ngũ tạng như bị kéo xuống cùng lúc, tựa như tất cả được cột vào một cục đá kéo xuống.
 
“Tiểu Giản, hơi thở.”
 
Bác sĩ cùng đỡ đẻ cũng lo lắng theo, “Bác sĩ Giản, đừng nhắm mắt, đã nhìn thấy đầu em bé rồi.”
 
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Giản Tích cảm thấy mình muốn chết.
 
“Tiểu Giản.” Chủ nhiệm vòng đến đằng trước, thì thầm bên tai cô: “Nghe được không, chỉ cần một lần nữa thôi, vì em bé, em cố gắng chút! Chúng ta lại nỗi lực một chút, được chứ?”
 
Giản Tích mệt mỏi ráng mở mắt, dùng khẩu hình miệng nói: “Được.”
 
Chủ nhiệm vuốt tóc mái bị ướt mồ hôi của cô sang một bên, hốc mắt ươn ướt mà giao việc cho hộ lý: “Lại bắt đầu.”
 
Giản Tích dồn tất cả tinh thần, tay gắt gao nắm khan trải giường, theo hướng dẫn, hít một hơi.
 
“3, 2, 1…” Trong lòng cô tự mình đếm, phối hợp cùng cơn đau ở bụng, dùng hết toàn lực, lần cuối cùng này, cô khóc lóc hét một tiếng lớn, cổ họng đã bị khàn đi.
 
Trong cơ thể như có một cơn hồng thủy quét qua.
 
Sau cơn sóng gió mãnh liệt --- Thế giới an tĩnh.
 
Giản Tích nhắm mắt lại như nghe thấy được âm thanh của trời đất.
 
----
Ngoài phòng sinh, mọi người vây quanh.
 
Y tá trưởng đẩy cửa đi ra, sắc mặt vui vẻ.
 
“Chúc mừng, là con gái, 7 cân 2.”
 
“Con gái tôi như thế nào?”
 
“Cháu dâu tôi như thế nào?”
 
“Chị của tôi có đau không?”
 
Đào Khê Hồng, bà ngoại, Đào Tinh Lai cơ hồ trăm miệng một lời mà đặt câu hỏi.
 
Y tá trưởng cười nói, “Hai mẹ con đều bình an.”
 
Lời này vừa dứt.
 
Người đàn ông mặt mày trầm mặc như gỗ, đang dựa vào tường, hai đầu gối mềm nhũn, “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
 
Máu huyết của bản thân cuối cùng cũng đã quay về, trong nháy mắt trên mặt Hạ Nhiên đều là nước mắt.