Vợ Ngọt

Chương 44: lập nghiệp





Giản Tích nghe được câu nói xong, tép tỏi đang cầm trên tay bỗng rớt xuống.
 
Cô nghi ngờ mà nhìn về phía Hạ Nhiên, “Tình cảm của anh cùng Lục Hãn Kiêu rất là đặc biệt nha.”
 
“Mẹ nó.” Hạ Nhiên ghét bỏ cực kỳ, “Tên điên.”
 
“Anh làm gì mà trưa nay chỉ mời anh ấy cơm hộp vậy?” Giản Tích hỏi.
 
“Bởi vì anh muốn nuôi gia đình.” Hạ Nhiên cắt vài lát gừng tươi, bỏ vào chảo chà xát, “Anh không dẫn cậu ta đi ăn đồ cay nóng là tốt lắm rồi.”
 
Giản Tích duỗi đầu tò mò, “Vì sao phải dùng gừng xát đáy chảo?”
 
“Để khi chiên cá da cá không bị dính vào đáy chảo.” Hạ Nhiên đem cá trích bỏ vào, “Tiểu Tích, đập cho anh hai tép tỏi.”
 
“Ok, liền cho anh hai tép đẹp nhất.” Giản Tích đứng bên cạnh quan sát anh, phát hiện Hạ Nhiên thực sự biết nấu ăn.
 
Đào Tinh Lai chạy tới, “Mùi gì mà thơm thế? Vừa ngửi được thì chính là cá trích Hồ Động Đình rồi.”
 
Giản Tích cười với cậu, “Thính như mũi chó.”
 
“Mũi em là mũi đẹp đó.” Đào Tinh Lai nhìn một cái, tràn trề vui sướng, “Thơm quá đi chị ơi, lát nữa em sẽ ăn bằng thau nha.”
 
“Nhà chị có thau rửa chân thôi.” Giản Tích dặn dò: “Ăn xong rửa sạch sẽ để tối chị còn dùng nha.”
 
Đào Tinh Lai cắt lời, “Đàn bà con gái gì mà ‘tởm’ quá vậy, xem ra chị có khả năng lớn là có bệnh kín.”
 
Giản Tích cũng không thèm để ý, trực tiếp ôm eo Hạ Nhiên từ phía sau, với đầu bên cạnh hỏi: “Anh Nhiên ơi, anh nói xem, em có bệnh kín gì không?”
 
Hạ Nhiên vừa cười vừa trở cá, “Chị gái em toàn thân trên dưới đều có một làn da trắng như tuyết, có thể nhìn xuyên thấu, làm gì có cái bệnh kín nào.”
 
Giản Tích: “….”
 
Đào Tinh Lai như bị đấm một phát, tâm tình có chút suy sụp, “Em thật là ngốc mà, thật sự quên là hai người là người một nhà sẽ liên thủ lại để chống lại một kẻ địch như em.”
 

Nửa tiếng sau, ba món mặn một món canh được dọn lên bàn.
 
Đào Tinh Lai đặc biệt đề nghị, “Anh rể, anh em cùng uống rượu đi.”
 
Giản Tích dùng cái muỗng gõ đầu cậu, “Uống rượu giao bôi sao?”
 
Hạ Nhiên sảng khoái, “Nếu em muốn, anh sẽ uống cùng em.”
 
“Anh rể, tửu lượng của anh thế nào?” Đào Tinh Lai khoe khoang nói, “Em có thể uống được một xị rượu đó.”
 
“Dựa theo lượng em uống anh sẽ uống gấp năm.” Hạ Nhiên nói: “Nhưng mà không thể uống rượu Ngũ lương, loại này anh uống vào liền đau đầu lắm.”
 
“Thật là một người kén chọn.” Đào Tinh Lai đem cất ly đi, “Được rồi, em nói quá lên đó.”
 
Giản Tích cho hai người đàn ông mỗi người một hộp sữa, “Được rồi, được rồi, đều là người một nhà, miễn đi, uống nhiều hại sức khỏe.”
 
Đào Tinh Lai ngậm ống hút, làm mặt gian xảo sau khi nghe câu nói của cô, “Anh Hạ Hạ, anh cũng nên chú ý một chút, nhớ dưỡng gan hộ thận nha.”
 
Giản Tích vừa nghe cậu nói bậy liền phiền lòng, gắp ngó sen nhét vào miệng cậu, “Trời ơi, em câm miệng dùm cái đi.”
 
Đào Tinh Lai di chuyển đầu lưỡi lùa ngó sen, sau đó nhai nhai hai ba cái liền nuốt xuống, “Em lại chọc trúng tâm sự của phụ nữ có chồng rồi.”
 
Hạ Nhiên chỉ ngồi im lặng mỉm cười lắng nghe hai chị em nói chuyện, cảm thấy cuộc trò chuyện của hai chị em thật quá buồn cười, chẳng khác nào được xem hài kịch ngay tại sân khấu.
 
Đào Tinh Lai uống thêm hai hộp sữa Vượng Tử nữa, ăn ba chén cơm, thẳng thắn khen ngợi, “Anh rể, em thật là yêu anh quá đi mất, đàn ông biết nấu ăn như hoa anh túc, em ăn ngon đến nỗi bị trúng độc luôn rồi.”
 
Giản Tích: “Vẫn chưa xong à? Khi nào em mới đi?”
 
“Bây giờ đã khuya như vậy, em phải đi đâu bây giờ? Chị phải lo lắng cho an toàn của em mới đúng.” Đào Tinh Lai quay đầu hét to một tiếng, “Anh Hạ Hạ, anh lấy giúp em hộp sữa nữa đi, em muốn vị dâu tây.”
 
Hạ Nhiên đang đứng rất gần tủ lạnh, chọn cho cậu sáu bình sữa óc chó, “Đây nè, rất bổ dưỡng.”
 
“Trời ơi.” Đào Tinh Lai chớp đôi mắt, “Thì ra là cong cong quẹo quẹo muốn chửi em đây mà, sữa này dùng cho người bệnh về não, óc chó bổ não, em không thèm.”
Giản Tích ngồi trên sô pha, nhắm mắt lười phản ứng.
 
Đào Tinh Lai đột nhiên lấy ra một cái thẻ, dùng sức quạt quạt gió trước mặt Giản Tích, “Quỳ xuống, kêu Ảnh đế đi.”
 
Giản Tích đột nhiên trợn mắt, vừa muốn nổi giận, thì nhìn thấy đồ vật trên tay, giận dữ tiêu tan.
 
“Em đưa cho chị thẻ tín dụng làm gì? Chị không có tiền giúp em trả nợ đâu.”
 
Đào Tinh Lai nói, “Cầm đi, đây là tiền lì xì kết hôn em cho chị.”
 
Giản Tích ngắm ngắm, trêu chọc nói: “Tình huống này là như thế nào? Hiện tại ai cũng có thể làm thẻ tín dụng sao? Bên trong bao nhiêu đó? Ít quá chị không nhận đâu.”
 
“Phí mở thẻ là mười ngàn.” Đào Tinh Lai tức giận, “Em còn cố ý chọn tấm thẻ màu đỏ cho chị đó.”
 
Giản Tích không cảm động, “Đem về đi.”
 
“Chị đừng có chê ít, bên trong có sáu vạn sáu, vẫn đủ cho chị mua một ít vàng tây đó.” Đào Tinh Lai ương bướng nhét vào tay cô, “Chờ khi em thành Ảnh đế rồi, em lại cho chị thêm.”
 
Giản Tích cười, “Chị thật không cần đâu, bọn chị cũng không đãi tiệc. Em kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, trời nóng đổ lửa phải mặc áo lông vũ, còn mùa đông phải ngâm nước sông.”
 
“Em không vất vả, đây là công việc của em, em nguyện ý ướt như chuột lột như thế.” Đào Tinh Lai đột nhiên tiến lại sát cô, hạ nhỏ giọng nói: “Chị, chị lấy đi, làm tiền riêng của chị, về sau có giận mà bỏ đi cũng có thể ở được một cái khách sạn ba sao.”
 
“Em thật sự muốn ăn đòn mà.” Giản Tích cũng không hề từ chối, “Được rồi, chị sẽ nhận.”
 
Đào Tinh Lai như trút được gánh nặng, “Mật mã là sinh nhật em.”
 
Giản Tích có chút ngốc nghếch, mờ mịt hỏi: “Sinh nhật em là ngày nào?”
 
Đào Tinh Lai: “???”
 
Đi tới nhà tặng lì xì, thuận tiện ăn chực bữa cơm, chưa tới 8 giờ, Đào Tinh Lai trước khi đi khỏi còn cường điệu nhắc đi nhắc lại hơn mười lần ngày sinh của cậu. Thế nào cũng bắt Giản Tích nhớ chính xác cậu mới chịu rời đi.
 
Hạ Nhiên đều, mẹ nó, mắc cười muốn chết, “Diễn hài kịch à?”

 
“Cậu ấy từ nhỏ đã không nghiêm chỉnh như vậy rồi?” Giản Tích bóp trán, bên tai phảng phất còn nghe tiếng gầm gừ của Đào Tinh Lai, “Bề ngoài dễ nhìn, miệng lại ngọt. Từ nhà đến trường chỉ có năm trăm mét, cứ mỗi mười mét sẽ có người lạ chủ động đến chào hỏi cậu ấy. Mỗi ngày cậu ấy phải uống nước bằng ấm nước siêu lớn mới đủ.”
 
Quá lảm nhảm, miệng khô lưỡi khô thì nhu cầu uống nước nhiều hơn bình thường.
 
Hạ Nhiên: “Cậu ấy đóng phim kiếm được nhiều tiền không?”
 
“Cũng kiếm được, nhưng không nhiều lắm.” Giản Tích cầm cái thẻ ngân hàng kia lên, quơ quơ, “Số tiền mà cậu ấy vừa cho em, em đoán trong vòng một tháng, cậu ấy không có tiền mà mua quần áo mới.”
 
Hạ Nhiên, “Hay mai để anh mang đi trả cậu ấy, em trai em như một đứa con nít ấy, có thể coi mỗi ngày đều là mùng một Tết, mỗi ngày một bộ quần áo không chưa bao giờ trùng.”
 
Giản Tích dựa gần vào Hạ Nhiên, dán sát vào người anh. Ôm cổ anh, ngửa đầu lên lẩm bẩm: “Sao anh không khen em câu nào hết vậy, dáng em mặc quần áo cũng rất đẹp mà.”
 
Biểu tình Hạ Nhiên lắng đọng lại, khóe miệng chậm rãi cong lên, ánh mắt anh bắt đầu quan sát từ mắt mũi cô rồi bắt đầu đi xuống, cuối cùng như có như không mà dừng lại ở ngực cô.
 
Anh cũng không mở miệng nói câu nào, Giản Tích đã bắt đầu tự hiểu được, thấp giọng mà quát anh, “Lưu manh.”
 
Hạ Nhiên vẫn cười, liền như vậy mà nhìn cô, mũi cao mắt sâu, bị ánh đèn chiếu đến chỗ sáng chỗ tối, toát ra sự quyến rũ mê người.
 
Trái tim Giản Tích ngưa ngứa như mèo cào, ôm cổ kéo anh xuống một chút, bên tai anh mà thì thầm, “Lúc em không mặc gì càng đẹp hơn đúng không?”
 
Hạ Nhiên nén cười, nhàn nhạt lên tiếng: “Chính xác.”
 
Giản Tích bị cái âm cuối cào đến tê tê dại dại, bàn tay chui vào vạt áo anh, sờ sờ xương cụt của anh.
 
“Vậy anh có muốn nhìn không?”
 
Hạ Nhiên hạ thấp cằm, “Hử? Nhìn cái gì?”
 
“Cái mà đẹp mắt hơn đó mà…”

 
Động tình chính là bắt đầu bằng những câu nói, hành động tưởng chừng đơn giản như vậy, Hạ Nhiên phát hiện hôm nay Giản Tích đặc biệt chủ động, thật là không khác gì con mèo nhỏ đang đói. Gần đến phút cuối, Hạ Nhiên vẫn còn chút lý trí mà nói, “Từ từ, đợi anh lấy ba con sói đã.”
 
Giản Tích trực tiếp hôn sâu, ngăn chặn những suy nghĩ dư thừa của anh lúc này.
 
“Hạ Nhiên…. Em muốn làm mẹ.”
 
Câu này vừa nói ra, không khí xung quanh như được bổ sung thêm xuân dược, Hạ Nhiên thiếu chút nữa bắn ra.
 
“Mẹ nó, vợ à, đừng có hạ thuốc mạnh như vậy.”
 
Hạ Nhiên tám phần nghĩ Giản Tích chỉ là lời ngon tiếng ngọt, đến cuối cùng, cho dù anh thật sự không mang ba con sói thì cũng không đáp ứng ý muốn của Giản Tích.
 
-----
Buổi sáng ngày thứ ba, Lục Hãn Kiêu đem những tư liệu về ngành nghề Hạ Nhiên nhờ anh điều tra đến.
 
Những gì Hạ Nhiên cần đều rất đầy đủ, bao gồm rất nhiều phương diện khác nhau, từ hệ thống cung cấp, dịch vụ vận tải đến những công ty hàng đầu, thậm chí là thị trường đồ cũ cũng được kể đến.
 
Lục Hãn Kiêu không hiểu được người anh em của mình muốn làm gì, hỏi Hạ Nhiên, anh cũng nói cho qua chuyện: “Không có kế hoạch cụ thể, chỉ là tìm hiểu trước một chút thôi.”
 
“Cậu về sau chuẩn bị làm một mình à?”
 
“Có một chút suy nghĩ rồi.” Hạ Nhiên gật đầu.
 
“Fuck! Nói cho tôi nghe với! Hai anh em cùng nhau làm đi.” Lục Hãn Kiêu kích động muốn chết, “Cuối cùng cũng chờ được đến ngày cậu tỉnh táo rồi. Cậu, mẹ nó, nên giác ngộ từ sớm mới phải.”
 
Hạ Nhiên cười nhẹ nhàng, giọng điệu bình tĩnh: “Sớm không được. Mấy năm trước, thất bại quá thảm hại, tâm tính quá kém. Tôi không phải thánh nhân, nếu mà nhanh chóng nhìn thấu hồng trần như vậy thì nên đi tu chứ không phải chỉ đơn giản là tỉnh lại đâu.”
 
Lục Hãn Kiêu gật gật đầu, “Có lý, có lý.”
 
Hạ Nhiên nhìn qua tư liệu một lần, sau đó một lần nữa cất gọn vào tập tài liệu, “Cảm ơn người anh em.”
 
“Trước mắt đừng có cảm ơn, tôi đây còn chờ ngày ôm đùi cậu.” Lục Hãn Kiêu thấy nhạt miệng, gọi người phục vụ tới hỏi, “Ở đây có củ cải bỏ chua không?”
 
Hạ Nhiên, “Cậu bị điên à, chỗ chúng ta đang ngồi là quán trà không phải là quán ăn.”

 
Lục Hãn Kiêu nghĩ lại thấy cũng đúng nên phất tay cho người phục vụ đi, “Không biết vì sao lại thế này, gần đây trong lòng tôi luôn rầu rĩ.”
 
Hạ Nhiên: “Dễ mà, cậu tới gặp Giản Tích để khám xem, cô ấy cho cậu xét nghiệm máu, không chừng là cái thai đôi đó.”
 
Lục Hãn Kiêu cợt nhã, “Anh đây sẽ chia cho cậu một cái.”
 
“Cút đi.” Hạ Nhiên mắng anh ta, “Anh đây muốn sinh một đội bóng đá.”
 
“Mẹ kiếp, tôi cứ nghĩ tại sao cậu lại có ý định lập nghiệp một lần nữa, thì ra là đi kiếm tiền mua sữa cho con.”
 
Hạ Nhiên cam chịu, “Con người khác có cái gì, con tôi cũng phải có cái đó.”
 
Đây chính là nội tâm đơn giản, chất phát xuất phát từ bản năng của đàn ông. Là người sẽ chảy cùng một dòng máu, duyên phận do trời định, đừng để cho người cha mà thiên sứ ngàn chọn vạn tuyển, lại là một kẻ nhu nhược, thất bại.
 
Giản Tích đã đặt cược tương lai cho anh, anh không thể nào để cô thua được.
 
Hạ Nhiên uống ngụm trà, “Đúng rồi, cậu có biết Lý Tín của Tập đoàn Tín Dương không?”
 
“Có biết qua, không phải là ông ta hai năm trước cưới một cô vợ nhỏ hơn ông ta 30 tuổi hay sao đó, cũng gần 70 rồi. Ông ta chỉ là đứng tên trên danh nghĩa thôi, thực quyền thuộc về vợ ông ta. Như thế nào?”
 
Hạ Nhiên: “Cậu thân với ông ta không?”
 
“Cũng từng vài lần có làm ăn chung, nhưng chỉ là những giao dịch nhỏ, không tính là khách quen.” Lục Hãn Kiêu: “Cậu muốn đi làm ở Tín Dương?”
 
“Không.” Hạ Nhiên cúi đầu, “Hỏi thăm một người bạn cũ.”
 
Lục Hãn Kiêu vui vẻ ra mặt, “Bạn gái cũ à?”
 
“Cậu ngứa da sao?” Hạ Nhiên đạm thanh, “Tên ngốc.”
 
“Có bản lĩnh thì tới đây mà ‘thịt’ tôi.” Lục Hãn Kiêu cắt ngang, “Cậu dám ‘thịt’ tôi, tôi liền nhận danh tên ngốc.”
 
Hạ Nhiên đứng dậy, không quay đầu lại nói, “Trà hoa cúc, tớ mời.”
 
“Tốt bụng như vậy.” Lục Hãn Kiêu lập tức đình chiến mà mềm lòng, “Nhiên Nhiên, muốn tôi đưa cậu về không?”
 
Hạ Nhiên đứng đằng xa giơ lên tay phải, quơ qua quơ lại hai cái, ý định cự tuyệt rõ ràng.
 
Lúc Lục Hãn Kiêu đi, thuận miệng hỏi qua người phục vụ, “Bàn chúng tôi hết bao nhiêu tiền?”
Người phục vụ lễ phép đáp, “Tiên sinh, hai ly trà hoa cúc được miễn phí, chỉ cần trả ba mươi đồng tiền chỗ ngồi thôi.”
 
Lục Hãn Kiêu “Fuck!” một tiếng, “Keo kiệt đến thế là cùng.”
 
Tuy rằng với Hạ Nhiên vừa yêu vừa hận, nhưng những gì anh nhờ Lục Hãn Kiêu vẫn không dám chậm trễ.
 
Lục Hãn Kiêu đã lấy được lịch trình của vị Giám đốc tuổi trẻ xinh đẹp của Tập đoàn Tín Dương.
 
“Tối mai 8 giờ, cô ta có bữa tiệc ở Vãn Hương.”
 
Lục Hãn Kiêu gọi cho Hạ Nhiên, “Còn nữa, tớ nói cái này để cậu chuẩn bị trước. Người phụ nữ này cũng không là người đoan chính gì, thích vui vẻ cùng tiểu thịt tươi bên ngoài. Mặc dù cậu cũng không tươi gì cho lắm, nhưng cũng không tránh được việc cô ta sẽ đói bụng mà ăn quàng. Cậu đừng có mà… A lô? A lô?”
 
Hạ Nhiên không muốn nghe những lời vô nghĩa, trực tiếp ngắt điện thoại.