Đường Vẫn Kiều đã quyết định con đường mà Đồng Kỳ Anh theo là hai chữ "thanh thuần", trong "Dạ Hoặc", đa số phụ nữ nơi đây đều là những người phong trần, hiển nhiên đàn ông đã cảm thấy nhàm chán với loại “son trân phấn tục” ấy.
Ngược lại, sự trong trắng của Đồng Kỳ Anh có thể chiếm được trái tim của đám đàn ông, trở thành ánh trăng trong mắt bọn họ.
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh, khi nghe tiếng ca của "Tạ Liên" cũng cảm thấy không uống công anh ta đến đây một chuyến.
Phó Quân Tiêu giật mình nhìn lên trên sân khấu, chỉ thấy một cô gái xinh xắn, đáng yêu, mặc một chiếc váy trắng thanh thuần, diễm lệ.
"Hoài Lan”...!Giọng ca của cô gái này thật sự không khác gì so với giọng của “Hoài Lan”...!
Tuy nhiên, trong lòng Phó Quân Tiêu biết rõ, anh chỉ đang quá nhạy cảm với hai từ “Hoài Lan” mà thôi.
Có lẽ dạo gần đây, anh thật sự đã biết tương tư rồi.
Chỉ cần là điều liên quan đến “Hoài Lan”, anh đều sẽ mất kiểm soát, trở nên phấn khích một cách lạ thường.
Thế nhưng, sau sự phấn khích ấy, là một cảm giác thật kì lạ, tựa như cô đơn, lạc lõng vậy.
Giống như đêm Lý Tư San giả mạo vị hôn thê của anh, khiến anh lầm tưởng rằng "Tô Hoài Lan" đã quay lại.
Có vẻ như, chừng nào "Hoài Lan" vẫn chưa trở về từ Hàn Quốc thì tâm trạng của anh sẽ chẳng thể nào khá lên được.
Phó Quân Tiêu một hơi uống cạn ly cocktail, anh nhận ra, nếu bản thân cứ tiếp tục nhìn vật nhớ người như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.
“Tạ Liên” đứng trên sân khấu, sau khi hát xong ca khúc thì đứng dậy nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu Lý đã khen thưởng, thật Sự, cảm ơn rất nhiều!" Nghe thấy có người khen thưởng "Tạ Liên”, Nhiên Hoàng Minh không kìm nén được, lấy cùi chỏ chọc vào Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu liếc nhìn Nhiên Hoàng Minh, lãnh đạm hỏi: "Cậu định làm gì?" "Cậu là cậu cả của nhà họ Phó, có nhiều tiên như vậy, mà cô gái trên sân khấu lại hát hay như thế, cậu cũng nên khen thưởng đi chứ.
Để cho “Tạ Liên” nói tên của cậu trước mặt mọi người, nói với cậu một câu “cảm ơn”!" Quả nhiên, thiếu gì thì thiếu chứ những ý tưởng ngu ngốc thì Nhiên Hoàng Minh chả bao giờ thiếu cả.
Phó Quân Tiêu vô thức ngước mắt nhìn “Tạ Liên” ở trên đài, sau đó ngoái lại nhìn Nhiên Hoàng Minh, quỷ thân xui khiến hỏi: "Khen thưởng như thế nào?” Nhiên Hoàng Minh lập tức câm lấy hộp khen thưởng đặt trên bàn, sau đó lấy ra một cái vòng tay điện tử, rôi nhập vào số tiền khen thưởng cùng tên người nhận thưởng, cuối cùng là đưa vòng tay cho Phó Quân Tiêu.
"Quét mã, trả tiền là OK!" Nhiên Hoàng Minh chớp chớp mắt nhìn Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu liếc Nhiên Hoàng Minh, nhưng rồi anh cũng không chút do dự, cầm điện thoại ra, quét mã trả tiền.
Cậu cả của tập đoàn Phó thị quả thật rất hào phóng! Nhiên Hoàng Minh cười đắc ý.
Chỉ một lát sau, một nam phục vụ chủ động đi tới, mang vòng tay điện tử đi, đưa lên đài cho Đồng Kỳ Anh.
Khi Đồng Kỳ Anh nhìn thấy số tiền thưởng trên chiếc vòng tay đó, cô sửng sốt, sau đó cầm micro lên, nhìn khán giả rồi nói: "Xin hỏi, vị nào là cậu Nhiên vậy ạ?" "Là tôi!" Nhiên Hoàng Minh lập tức giơ tay đứng lên.
Trên một ghế dài khác, Lý Dạ Lạc trợn tròn mắt, không nghĩ đến việc còn có người có thể thưởng cho “Tạ Liên” nhiều tiền hơn so với anh ta.
Không phải, đáng lẽ ra “Tạ Liên” phải hô "cậu Lý" như cũ mới đúng chứ?
"Xin ngài hãy chỉ định một bài hát, sau đó, tôi sẽ hát ca khúc được chọn.” Giọng nói của Đồng Kỳ Anh dịu dàng tựa như nước chảy.
Nhân viên phục vụ nam lập tức đưa cho Nhiên Hoàng Minh một danh sách bài hát.
Nhiên Hoàng Minh nhanh chóng câm danh sách lên bằng cả hai tay, rồi đưa đến cho Phó Quân Tiêu.
Nói Nhiên Hoàng Minh anh ta là bạn xấu, một chút cũng không sai.
Tên đó thay anh dùng tiền, lấy phụ nữ làm niềm vui Phó Quân Tiêu nhịn không được, liếc Nhiên Hoàng Minh một cái.
Nhiên Hoàng Minh vội vàng giục Phó Quân Tiêu mau chóng chỉ định bài hát, “Tạ Liên” trên sân khấu vẫn đang chờ anh đấy.
Phó Quân Tiêu tùy tiện chọn một bài, nhân viên phục vụ nam nhanh chóng truyền đạt lại tên bài hát cho Đồng Kỳ Anh đang ở trên sân khấu.
Sau khi Đồng Kỳ Anh nhận được tên bài hát, đứng trước micro, mỉm cười nói: "Tiếp theo là ca khúc “Người anh yêu là em”, dành tặng cho cậu Nhiên, cảm ơn ngài đã khen thưởng, chúc ngài đêm nay chơi đến vui vẻ." "Chết tiệt! Quân Tiêu, cậu thật biết cách chọn mà! Không ngờ cậu có thể làm cho Tạ Liên tỏ tình với tôi” Nhiên Hoàng Minh kích động nói.
Phó Quân Tiêu khoanh tay, nheo đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt thanh lãnh, nhìn “Tạ Liên” trên sân khấu, lãnh đạm trả lời: "Tôi chỉ tùy tiện chọn mà thôi, cậu đừng có nghĩ nhiều." "Chỉ là chọn đại mà lại chuẩn như vậy! Cậu hiểu tôi thật đấy!" Nhiên Hoàng Minh buôn cười trêu ghẹo.
Phó Quân Tiêu không đáp lời, chỉ lạnh lùng, chăm chú nhìn “Tạ Liên", yên lặng nghe cô hát.
Quả thật, trong lòng của anh có một cảm xúc rất mãnh liệt đối với cô.
oại cảm giác này, khiến lòng anh rối bời, máu chảy trong người như sôi cả lên.
Đây là vì cái gì? Rõ ràng cô không phải "Hoài Lan”, lại có thể khiến cho ánh mắt của anh không thể rời khỏi cô dù chỉ một khắc
Đồng Kỳ Anh sau khi hoàn thành tiết mục đặc biệt của mình, cô liên đi đến nhà vệ sinh.
Bởi vì đêm nay có rất nhiều vị khách đã khen thưởng cho cô, thế nên, cô phải tiếp tục hát thêm năm khúc nữa, vì vậy bây giờ cổ họng của cô đã có chút khó chịu.
Sau khi cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa bước đến chỗ rẽ, đột nhiên có một bóng người tiến đến, năm chặt cánh tay của cô.
Đồng Kỳ Anh còn chưa hoàn hôn thì đã bị bóng người đó đẩy mạnh vào tường.
Một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện ngay trước mặt cô, nhưng trên khuôn mặt điển trai ấy lại là một nụ cười tà mị cùng vẻ dâm tà ẩn hiện.
Cậu Lự! Sau khi Đồng Kỳ Anh nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình thì không khỏi nhíu mày.
Lý Dạ Lạc cong môi cười, dùng đôi mắt biến thái nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện mình.
Mặc dù cô đang đeo mặt nạ, nhưng nó vẫn không thể che đi vẻ đẹp diễm lệ của cô.
Yết hầu của Lý Dạ Lạc chuyển động lên xuống một hồi, nói: "Tạ Liên, ngày nào anh cũng ủng hộ em.
Sao em lại có thể thờ ơ với anh như vậy?” "Cậu Lý, tôi chỉ là một ca sĩ.
Đứng trên sân khấu ca hát là công việc của tôi.
Ngài khen thưởng, là đã khẳng định công sức của tôi.
Cảm ơn ngài."
Đồng Kỳ Anh quay đầu đi, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói.
Ảnh mắt Lý Dạ Lạc lại nổi lên tia dục vọng, bàn tay không yên phận mà ôm lấy eo của Đồng Kỳ Anh, tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng: "Tạ Liên, anh có hứng thú với em, không đơn thuần chỉ là giọng ca của em, mà ngay cả thân thể em, anh cũng rất hứng thú."
Chân mày Đồng Kỳ Anh cau lại, cô chỉ muốn đẩy tên vô lại này ra, nhưng lại bị Lý Dạ Lạc dùng lực ghì lại, khiến cô không thể cử động được.
Anh ta cúi đầu xuống, muốn cưỡng hôn cô.
Đồng Kỳ Anh dồn toàn lực chống cự, cuối cùng cũng khiến tên kia lùi lại một bước.
Lý Dạ Lạc nhãn mày, một tay mở cúc áo, tay còn lại tiếp tục đưa tới gần Đồng Kỳ Anh.
"Tạ Liên, anh rất thích em.
Em có có đồng ý làm bạn gái của anh không?" Lý Dạ Lạc ra vẻ ôn nhu nhìn Đồng Kỳ Anh, giọng điệu dịu dàng, nhưng trên mặt đã hoàn toàn lộ ra bản chất yêu râu xanh.
Anh ta thích cô? Trong suốt cuộc đời của mình, đây là trò đùa nhạt nhẽo nhất mà Đồng Kỳ Anh từng nghe qua.
Khi làm việc ở “Dạ Mị”, cô đã từng được nghe về những “thành tựu tốt đẹp” của vị công tử nhà họ Lý này..