Đồng Kỳ Anh thở hông hộc chạy vào trong nhà, thông báo có tin nhắn hiện lên trên điện thoại, tiền lương thù lao của cô đêm nay là “Hai mươi triệu đồng.”
Thì ra quán đã rút một nửa số tiền mà khách hàng thưởng cho cô.
Khi cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cửa bị mở ra.
Đồng Kỳ Anh phản ứng lại nhưng không kịp giấu điện thoại di động, đành xoay người đi chỗ khác, nhìn Phó Quân Bác nhoẻn miệng cười.
Một tiếng “lạch cạch”, đèn đuốc trong nhà đã lập tức sáng trưng như ban ngày.
“Sao không bật đèn thế? Kỳ Anh, sao mồ hôi đầy đầu vậy?” Phó Quân Bác vừa cởi giày vừa hỏi.
Đồng Kỳ Anh vội vàng tiến đến xách cặp giúp anh ta, mỉm cười trả lời: “Em mới ra ngoài chạy bộ về.”
“Trễ thế này mà còn chạy bộ à?” Phó Quân Bác nghi ngờ hỏi.
Tròng mắt Đồng Kỳ Anh di chuyển, nhếch miệng cười gượng, chột dạ nói dối: “Em...!em muốn giảm cân!”
“Cô gái ngốc này, giảm cân cái gì? Em không mập!” Phó Quân Bác đưa tay lên, dịu dàng xoa đâu Đồng Kỳ Anh, sau đó dừng lại nói tiếp: “Vậy anh đi tắm trước đây.”
“Được! Em đi lấy quần áo cho anh, anh đi tằm trước đi!”
Đồng Kỳ Anh như con gà mổ thóc gật đầu lia lịa rồi nhìn theo bóng dáng Phó Quân Bác đi vào nhà vệ sinh.
Có vẻ sau này phải cô phải tan làm đúng 11 giờ rưỡi rồi.
Nếu không thì lại giống như đêm nay, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị lộ tẩy.
Phó Quân Bác tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi nằm trên giường ngủ.
Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong, đợi cho đến khi thấy Phó Quân Bác đã nằm trên giường ngủ thật say, cô mới tắt đèn, không dám dùng máy sấy vì sợ đánh thức anh ta, cô đành phải câm khăn, trốn ở trong phòng vệ sinh một mình lau mái tóc dài ướt đẫm.
Tình yêu, hóa ra có thể khiến cho một người trở nên hèn mọn như thế.
Đồng Kỳ Anh mang theo đầu tóc nửa khô nửa ướt rón ra rón rén bò lên trên giường, giống như một chú mèo chui vào người Phó Quân Bác.
Không biết từ khi nào, trong lòng, trong mắt cô, tất cả đều chỉ có người đàn ông này.
“Quân Bác, anh có yêu em không?” Đồng Kỳ Anh chống cằm lên mu bàn tay, chớp đôi mắt sáng to trong veo như nước, nhìn chăm chú vào Phó Quân Bác ngủ, nhẹ nhàng hỏi.
Bên tai chỉ có hít thở nặng nề của anh ta, cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc, anh ta đã ngủ rồi, còn hỏi mấy câu này sẽ không bao giờ có đáp án.
Không còn cảm thấy gì nữa, Đồng Kỳ Anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy những tia sáng chiếu vào, thế là cô đã ngủ một giấc tới trưa.
Kỳ lạ, rõ ràng là cô đã cài đồng hồ báo thức rồi mà! Đồng Kỳ Anh lục lọi điện thoại di động khắp nơi, sau khi tìm được di động trên tủ đầu giường mình, cô cầm lấy nhìn, mới phát hiện thiết lập báo thức không biết đã bị ai tất đi.
Trong nhà chỉ có hai người là cô và Quân Bác, người tất đồng hồ báo thức của cô cũng chỉ có thể là Quân Bác.
Lúc này, có lẽ Phó Quân Bác đã sớm đi làm rồi.
Đồng Kỳ Anh ủ rũ gãi đầu, mái tóc dài bị cô gãi đến rối xù, sau đó cô từ trên giường đi xuống dưới.
Rõ ràng hôm nay định làm bữa sáng cho anh ấy mà...!Chà...!Trong lúc Đồng Kỳ Anh thở ngắn than dài vì vô tình phát hiện vài thứ trên bàn cơm, có một đĩa mì Ý tinh xảo, bên cạnh còn có một tờ giấy dán ghi chú.
"Kỳ Anh, chào buổi sáng - Quân Bác".
Đồng Kỳ Anh nhìn mấy thứ này, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp, lập tức chạy vào phòng vệ sinh trang điểm rửa mặt.
Tuy rằng mỳ đã lạnh nhưng ăn vẫn còn rất ngon.
Mấy ngày nay, Đồng Kỳ Anh bị người đàn ông là “cậu Lý” liên tục “quấn lấy.”
Mỗi lần đến phiên cô hát, người đàn ông này sẽ thưởng cho cô từ một trăm đến hai trăm triệu.
Mỗi lần anh ta thưởng cho cô, đều làm cô kinh hồn khiếp vía, sợ anh ta yêu câu cô mấy cái vô lý.
Chỉ cần anh ta không tới “quấy rầy” cô, cô đã thấy an tâm hẳn.
Cái tên “Dạ Mị” này, bởi vì thanh danh "Tạ Liên" của Đồng Kỳ Anh, cùng với vị khách "cậu Lý" vì cô vung tiền như rác kia mà trở nên rất nổi trong giới thượng lưu.
Ngay cả bác sĩ riêng kiêm bạn thân của Phó Quân Tiêu, Nhiên Hoàng Minh cũng nghe danh mà đến.
Sau khi Phó Quân Tiêu đón được Nhiên Minh Hoàng ở sân bay xong, Nhiên Minh Hoàng đã yêu câu anh lái xe dẫn anh ta đi dạo “Dạ Mị”.
“Tôi nghe nói "Dạ Mị” ở phố Tân Sơn có tiếng là gái đẹp gái xinh muốn đẹp như nào cũng được, cần là có.
Lần đầu tiên tới phố Tân Sơn, chắc chắn cậu sẽ dẫn tôi đi dạo "Dạ Mị” chứ?” Ngồi ở ghế phụ lái, Nhiên Hoàng Minh hớn hở nói.
Anh ta là con cáo già trong ngành y, trong mắt Phó Quân Tiêu, Hoàng Minh là một chuyên gia nghiên cứu ít nhất phải bảy tám loại virus và vi khuẩn.
Đương nhiên, với Nhiên Hoàng Minh, trị bệnh cứu người vẫn là chủ yếu.
Trước kia, Phó Quân Tiêu ở bộ đội tòng quân, môi khi ra trận làm những nhiệm vụ nguy hiểm đều có Nhiên Hoàng Minh đi theo.
Chẳng qua năm này, Nhiên Hoàng Minh phải ra nước ngoài bổ túc, nên không ở lại với Phó Quân Tiêu được.
Hiện tại anh xuất ngũ, anh ta cũng bổ túc xong quay về rồi.
Cho nên, Nhiên Hoàng Minh chủ động tìm Phó Quân Tiêu và đặt ra một số thoả thuận với anh.
Đó chính là từ nay về sau, anh ta sẽ làm việc cho Phó Quân Tiêu với tư cách là bác sĩ riêng và anh phải giúp đỡ anh ta làm nghiên cứu khoa học.
Phó Quân Tiêu không chút do dự mà đồng ý ngay.
Nhiên Hoàng Minh lại nhếch miệng trêu ghẹo: “Cậu không sợ tôi lừa cậu, hại cậu à?”
“Nếu cậu muốn hại tôi thì trước kia mỗi lần tôi làm nhiệm vụ, cậu đã không liều mình bảo vệ tôi!” Phó Quân Tiêu hiểu ý cười.
Nhiên Minh Hoàng đang vui mừng bỗng liếc Phó Quân Tiêu, hai người là tình bạn thâm sâu, trong lòng hiểu rõ nhau mà không nói ra.
Vào sinh ra tử cùng nhau, mấy cái thử thách đó đã là gì.
Hai người tới “Dạ Mị”, giám đốc sắp xếp cho hai người ngồi một trên chiếc ghế dài có vị trí đẹp nhất.
Lúc này, ở trên sân khấu có một ca sĩ nam đang hát, đám người cổ vũ anh ta dưới dài hơn phân nửa là phụ nữ.
“Ca sĩ đứng đầu bảng ở chỗ các người, Tạ Liên, khi nào mới lên biểu diễn?” Thấy phục vụ nam đang gân đó, Nhiên Hoàng Minh chờ không nổi hỏi, hai người bọn họ đã ngồi đây hơn hai tiếng rồi.
Người phục vụ nam vừa nghe xong những lời này, trong lòng nghĩ mấy người nảy là người đàn ông của Tạ Liên, vì thế mỉm cười, cung kính trả lời: “Tâm mười giờ ạ.” “Lâu vậy cơ á!” Nhiên Hoàng Minh phiên muộn.
Phó Quân Tiêu ngồi ở một bên, bình tĩnh uống trà hoa quả.
Nhiên Minh Hoàng thấy thế, duỗi tay cướp thẳng chén trả trong tay Phó Quân Tiêu, nhấp môi rồi bất mãn nói: “Tới "Dạ Mị”, cậu không uống rượu mà lại đi uống trà hoa quả, có sai quá không vậy?” “Ngày mai tôi còn có một cuộc họp sớm, cho nên...” “Cuộc họp sớm còn quan trọng hơn tôi sao? Thật là! Không được chút nào! Cậu đến rót rượu cho tôi uống đi!” Nhiên Hoàng Minh cầm lấy chén trà uống một cái hơi cạn sạch, sau đó lấy một cái ly có chân, vội đổ rượu Cocktail vào cho Phó Quân Tiêu rồi nhét vào tay anh.
Phó Quân Tiêu bất đắc dĩ cười, đành phải cùng “người bạn ăn hại” này uống rượu.
Ở đại sảnh các ghế dài các đại gia VỊP, trước những yêu cầu mãnh liệt của các khách hàng nam bên dưới, Đồng Kỳ Anh được Đường Vẫn Kiều sắp xếp cho lên hát bài đầu tiên.
Tối nay, cô vân mang chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, mặc một chiếc váy lụa mỏng trắng tinh được cải tiến thành váy thời Hán.
Đồng Kỳ Anh, giọng ca đứng đầu, vừa cất tiếng hát đã thu hút sự chú ý của Phó Quân Tiêu..