Đồng Kỳ Anh nhớ Đường Vẫn Kiều từng nói ở Câu lạc bộ bọn họ làm việc có đủ loại phụ nữ, đều có nghệ danh, hơn nữa còn là đủ kiểu tên nhân vật nữ chính trong một bộ truyện linh dị.
Cái tên Văn Minh Phương này là một nhân vật nữ chính trong bộ truyện đó, hình như là một con quỷ nữ giỏi múa.
Chẳng lẽ chị Văn Minh Phương này là người giỏi múa sao? Trong lòng Đồng Kỳ Anh nghĩ vậy nhưng không đi hỏi nghề nghiệp của Văn Minh Phương.
Văn Minh Phương vừa đi vừa giới thiệu cặn kẽ tất cả về “Dạ Mị” cho Đồng Kỳ Anh.
Trong “Dạ Mị”, tạm thời tống cộng có mười người quản lý, mười người quản lý kia được gọi là “ngài”, ông chủ của chỗ này là Phí Ngọc Nam, Phí Ngọc Nam xử lý tất cả chuyện lớn nhỏ trong “Dạ Mị”, mà mười ngài kia cũng dựa vào mạng lưới quan hệ của mình mà mời chào mở rộng đường phát triển và bảo đảm an toàn cho nơi này.
Văn Minh Phương vừa nói vừa dân Đồng Kỳ Anh đi qua sản nhảy, rồi tới “Hội ngàn vàng”.
“Hội ngàn vàng” là cái gì, nôm na là “Một phút đêm xuân đáng ngàn vàng”, chính là chỗ mua bán sự trong trắng và là còn gọi là màng trinh của đàn bà.
“Cô vẫn còn trinh chứ?” Văn Minh Phương hỏi tiếp.
Đồng Kỳ Anh ngẩn ra, trả lời: “Tôi kết hôn rồi..
”
“Thế thì tiếc quá, nếu cô vẫn còn trinh thì hay rồi.
Cô có thể tới nơi này, nếu gặp được người mua tốt bụng cưới về làm vợ thì cũng là một chuyện may mắn.
Người mua ở đây toàn là người có tiền thôi” Văn Minh Phương nói với ẩn ý sâu xa: “Những cô gái có thể tới “Hội ngàn vàng” thì tất nhiên đều là những cô gái sạch sẽ.
Tôi chỉ nói tới thân thể sạch sẽ, còn trong lòng có sạch hay không thì chúng tôi cũng không dám khẳng định!”
“Vậy...!Những cô gái không bán được thì sẽ giải quyết thế nào?”
Đồng Kỳ Anh nhìn lên trên sàn, một cô gái không ai hỏi thăm trong góc.
“Thì do năng lực cô ta kém! Nếu không có tài cán gì, có thể bị đưa xuống làm nhân viên phục vụ ở tầng thấp nhất.
Nếu mặt mũi được chút thì bị đưa đi học chuyện mây mưa, sau này làm gái lên sàn.”
Văn Minh Phương thờ ơ lạnh nhạt nói.
Sau khi nghe Văn Minh Phương nói xong, Đồng Kỳ Anh cảm thấy đúng là được mở mang tầm mắt.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới thì ra Câu lạc bộ này vân có một mặt không muốn ai biết.
Kỳ thực Vấn Minh Phương vân chưa nói một chuyện cho Đồng Kỳ Anh biết, mặc dù thân thể của những cô gái trong Hội ngàn vàng đều sạch sẽ nhưng lòng dạ rất khó lường.
Có một số cô gái đã được Phí Ngọc Nam tìm chuyên gia đào tạo cách đào ra bí mật thương mại, sau khi được những tên nhà giàu kia mua về, đặc biệt thăm dò bí mật trong nội bộ công ty bọn họ.
Nhưng cũng có ví dụ một vài cô gái từ người tình ngâm trở thành chính thức, rồi thành bà chủ công ty.
“Dạ Mị” cũng có thế coi như “nhà mẹ đẻ” của những cô gái ấy, tất nhiên các cô sẽ giới thiệu một vài người tai to mặt lớn tới “Dạ Mị” ăn chơi.
Tại sao “Dạ Mị” sôi động nhiều năm như thế, một phần nguyên nhân cũng là ở chỗ này.
“Mỗi một người làm việc trong "Dạ Mị”, mặc kệ là nam hay nữ thì đều có người quản lý.
Người có cấp bậc cao chút thì do ông chủ Phí quản lý trực tiếp.
Ví dụ như tôi và Văn Kiều, cấp trên của bọn tôi ngoại trừ mười ngài kia, còn lại chính là ông chủ Phí.
Nhưng cô may mản ở chỗ dù cô không cùng cấp với bọn tôi, nhưng ông chủ Phí giao cô cho Văn Kiều, có Văn Kiêu bảo vệ, người trong “Dạ Mị” sẽ không dám làm gì cô.
Lúc Văn Kiều không có ở đây, tôi sẽ thay Văn Kiêu chăm sóc cô.” Văn Minh Phương nói tiếp, sau khi dừng một lát thì ả ta lại quỷ quái mà bổ sung một câu: “Tất nhiên, cũng có những lúc xảy ra chuyện bất ngờ, tôi và Văn Kiêu cũng không bảo đảm được một trăm phần trăm sự an toàn của cô.”
Đồng Kỳ Anh khẽ khom người, lễ phép thăm hỏi: “Sau này nếu gây thêm phiền phức cho chị Minh Phương thì mong chị Minh Phương thứ lỗi.”
“Tốt nhất cô đừng gây rắc rối cho tôi.
Đi thôi! Tôi đưa cô qua những chỗ khác dạo một lúc” Văn Minh Phương chẳng có cảm xúc gì nói.
Đồng Kỳ Anh cũng không quan tâm, tiếp tục đi theo sau lưng Văn Minh Phương.
Khi bọn họ đi dạo tới khu Karaoke, Văn Minh Phương lên tiếng: “Ghế lô trong khu Karaoke này đều là ghế lô VIP, bảo mật nghiêm ngặt, tôi không thể đưa cô đi thăm được nữa.”
"Vậy ra ngoài đi!” Đồng Kỳ Anh trả lời theo bản năng.
Đúng lúc này, hành lang bên kia truyền tới tiếng ồn ào.
“Xin lỗi cậu Lý! Xin lôi! Tôi không cố ý! Xin lỗi! Rất xin lỗi "Là tiếng khóc của một cô gái.
“Liếm sạch giày cho tôi!” Ngay sau đó là tiếng thét của một người đàn ông.
Đồng Kỳ Anh nhìn phía phát ra tiếng nói, bên đó có mấy người vây quanh, nhưng từ khe hở của mấy người đó có thể thấy một cô nhân viên phục vụ đang quỳ dưới đất lau nước mắt.
“Liếm mau!” Người đàn ông tiếp tục quát.
Cô gái khóc thút thít, người hơi cúi sấp xuống.
Đồng Kỳ Anh nhíu mày, vừa định bước qua giải vây cho cô gái đó nhưng lại bị Văn Minh Phương giơ tay ngăn cản.
“Ở “Dạ Mị” đừng có làm “Thánh mẫu”! Ở đây mà “Thánh mẫu” thì không sống nổi đâu!” Văn Minh Phương đã thấy chuyện như vậy không là lùng gì từ lâu.
Đồng Kỳ Anh nhìn Văn Minh Phương một cái, lại quay đầu trông sang cô gái kia, cô gái ấy quỳ rạp trên đất thật sự liếm chiếc giày da màu đỏ nhạt sang chảnh kia.
“Đừng nhìn nữa, đi thôi! Sau này cô cũng phải cẩn thật một chút cho tôi.” Văn Minh Phương nắm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh, kéo cô đi về hướng khác.
“Sau này đây sẽ là phòng trang điểm riêng của cô.
Đăng trước là chỗ làm việc, sau tủ có cái giường, là chỗ cho cô nghỉ ngơi.” Chẳng biết Văn Minh Phương đã kéo Đồng Kỳ Anh đến một căn phòng mở rộng cửa từ lúc nào.
Đồng Kỳ Anh lấy lại tinh thân, đi theo Văn Minh Phương vào phòng.
Trong phòng có bàn trang điểm, đồng thời còn có hai dãy quần áo với phong cách khác nhau.
“Quần áo ở đây cung cấp miễn phí cho cô mặc lúc lên sàn hát, nhưng cô phải bảo quản cho tốt, đừng làm hỏng biết chưa?” Văn Minh Phương vừa nói vừa đưa một tấm thẻ cho Đồng Kỳ Anh: “Đây là thẻ cơm kiêm thẻ mở phòng và thẻ vào cửa cấm của Câu lạc bộ.
Sau khi tan làm, có thể tới nhà ăn nhân viên ở tầng một ăn chút đồ ăn đêm” “Ừ, cảm ơn.”
Sau khi Đồng Kỳ Anh nhận lấy thẻ khóa phòng, khẽ gật đầu.
Văn Minh Phương nói tiếp: “Mấy phòng cạnh cô là chỗ ở của mấy nhân viên nam quản lý.
Cho nên ở đây cũng không an toàn.
Buổi tối nếu cô muốn qua đêm ở đây thì tốt nhất nhớ khóa trái cửa vào.”
“Cảm ơn chị Minh Phương đã nhắc nhở.” Đồng Kỳ Anh cúi người nói.
Văn Minh Phương liếc Đồng Kỳ Anh một cái, cảnh cáo một lần nữa: “Nhớ kỹ cho tôi, ở đây khi gặp chuyện của người ta thì đừng có xen vào, đừng nhúng tay, đừng định thánh mẫu đi cứu người ta!”
“Vâng” Đồng Kỳ Anh gật đầu.
Văn Minh Phương xoay người đi mất.
Mà khi bước chân của Văn Minh Phương vừa đi, phòng bên cạnh lại xảy ra rắc rối.
Đồng Kỳ Anh vừa định vào phòng thì nghe thấy phòng bên vang lên giọng nói quen thuộc: “Quản lý, tôi xin anh đừng trừ lương của tôi có được không?”
“Không trừ lương của cô thì cô không nhớ lâu được! Ai bảo người mà cô đắc tội là cậu Lý cơ chứ!” Quản lý nghiêm khắc quát mắng.
“Là anh ta cố ý! Hu hu...” Cô gái khóc thút thít cãi lại.a.