"Cháu còn chưa vội mà ông nội đã sốt ruột hơn cháu rồi." Minh Tư Thành bước qua bậc cửa, cúi người tự mình chuyển một chiếc ghế gỗ mặt tròn sang, ngồi xuống cạnh Nhiên Mộc Miên rồi nói tiếp:
"Tuy là thông gia giữa hai nhà Minh - Lãnh môn đăng hộ đối, nhưng dù sao thì cháu và Mộc Miên cũng nên bồi dưỡng tình cảm trước đúng không ạ?"
Nhiên Mộc Miên nghe vậy không khỏi liếc mắt lườm Minh Tư Thành, khóe miệng như hình trăng lưỡi liềm xị xuống, thầm oán trách trong lòng: Hứ, ai muốn bồi dưỡng tình cảm với anh chứ!
Minh Phúc Đạt lại ra vẻ là một người có kinh nghiệm: "Ông thấy tình cảm của hai đứa tốt lắm.
Thông gia hai bên giàu sang quyền quý không cần hai đứa yêu đến chết đi sống lại"
Minh Tư Thành cười toe: "Ông nội, cháu và Mộc Miên đều chưa yêu bao giờ.
Thế nên có phải bậc cha chú các ông nên cho chúng cháu có cơ hội trải nghiệm tình yêu không ạ?".
"Vậy được, hai đứa bắt đầu bồi dưỡng tình cảm từ ngày hôm nay.
Ông nội sẽ bao hết mọi khoản chi tiêu." Minh Phúc Đạt vỗ ngực nói.
Đột nhiên Nhiên Mộc Miên cảm thấy rõ ràng Minh Tư Thành này không đến giúp cô mà là đến phá rối, đổ thêm dầu vào lửa.
"Cứ vậy đi ạ! Cháu và Mộc Miên thử yêu nhau một thời gian, bồi dưỡng tình cảm ổn định rồi thì chúng cháu sẽ bàn thời gian đính hôn với ông nội." Minh Tư Thành tiếp lời đề nghị.
Nhiên Mộc Miên nghi ngờ liếc Minh Tư Thành.
Minh Phúc Đạt cũng không hề hồ đồ: "Ha ha, nhỡ đâu hai đứa thử rồi lại đường ai nấy đi thì chẳng phải việc cưới hỏi giữa hai nhà sẽ thất bại à"
"Ông nội yên tâm ạ, thời gian một năm được không? Sang năm, cháu sẽ đính hôn với Nhiên Mộc Miên vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của cô ấy" Minh Tư Thành nói chắc như đinh đóng cột.
Nhiên Mộc Miên nghe lời này của Minh Tư Thành càng thêm đau đầu không thôi.
Nhưng mà dù sao đề nghị của Minh Tư Thành cũng tốt hơn bây giờ phải vội vã đính hôn.
Minh Phúc Đạt thuận theo nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, mềm mỏng hỏi: "Mộc Miên, cháu có ý kiến gì không?"
Nhiên Mộc Miên thấy vậy vội vàng lắc đầu.
Cô còn có ý kiến gì được nữa?
Tiếp đó Nhiên Mộc Miên bổ sung một câu: "Ông nội, ông còn có thể tìm bố mẹ cháu bàn bạc ạ."
"Được, cứ quyết định như vậy trước đi.
Chờ ông bàn bạc với nhà họ Phó rồi sẽ nói cho các cháu tình huống cụ thể sau." Minh Phúc Đạt lập tức cười không khép miệng.
Minh Tư Thành hiểu ý cười cười, hai ba miếng đã ăn xong đồ ăn sáng trong bát, đứng dậy nắm lấy cổ tay của Nhiên Mộc Miên chào tạm biệt với ông nội Minh Phúc Đạt, lôi kéo Nhiên Mộc Miên xoay người rời đi.
Sau khi gặp lại cô nhóc này vẫn không vui như cũ, anh dừng bước vươn tay véo má cô nhóc kia kéo khóe miệng của cô hướng lên sang hai bên.
"Tôi nói cô nhóc này vui vẻ lên nào, việc hủy bỏ hôn ước này không vội được đầu, chúng ta càng phản kháng thì bố mẹ hai bên cùng quyết liệt hơn.
Còn không bằng tùy cơ ứng biến" Minh Tư Thành cười nhếch miệng.
Nhiên Mộc Miên nhướng mắt lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ nhìn Minh Tự Thành:
"Anh lại muốn lừa tôi?"
"Nếu tôi lừa cô thì vừa rồi ông nội nói phải tổ chức đính hôn luôn, tôi đã không kiểm có hoãn lại một năm" Minh Tư Thành bình tĩnh trả lời.
Nhiên Mộc Miên thấy anh nói rất có lý, vì vậy giơ tay chỉ vào mũi Minh Tư Thành hung dữ nói:
"Trong một năm này, anh nhanh chóng nghĩ cách hủy bỏ hôn ước cho tôi!"
"Cô yên tâm đi! Chuyện hủy bỏ hôn ước cứ để tôi lo là được.
Cô không cần tốn công suy nghĩ làm gì.
Dù sao, tôi thấy cô rất chướng mắt chuyện này đúng không?" Minh Tư Thành cười hiểu ý.
Nhiên Mộc Miền ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này của Minh Tư Thành rất có lý.
"Vậy cô đi thu dọn hành lý, chúng ta cùng nhau về trường." Minh Tư Thành nói tiếp.
Nhiên Mộc Miên vô thức gật đầu.
Đường từ Bắc Bình về thành phố Cung Huy rất xa, tạm thời không đạt được vé máy bay, Minh Tư Thành chỉ có thể đặt vé tàu cao tốc.
Vì hai người đặt vé cùng nhau cho nên sau khi Minh Tư Thành cầm được thẻ căn cước của Nhiên Mộc Miên nhìn thoáng qua, đã nhớ kỹ số thẻ căn cước của cô.
Sau khi chào tạm biệt Minh Phúc Đạt, trước khi ra khỏi cửa, Minh Phúc Đạt vẫn không quên ân cần dạy bảo Minh Tư Thành:
"Thằng nhóc thổi, cháu phải chăm sóc cho cháu dâu của ông chu đáo vào đấy.
Nếu cháu dám bắt nạt nó, ông sẽ đánh gãy cái chân chó của cháu"
"Cháu biết rồi mà ông nội." Minh Tư Thành làm bộ nghẹn khuất.
Nhiên Mộc Miên thấy hai ông cháu như vậy, che miệng bật cười.
Trên đường trở về, Minh Tư Thành không chỉ làm chân "công nhân bốc vác" cho Nhiên Mộc Miên mà còn đảm nhận "ví quẹt thẻ trả tiền" nữa.
Nhiên Mộc Miên chỉ cần có trách nhiệm sống thoải mái là được, không chỉ vậy, cô còn mua đặc sản của Bắc Bình, nói là mang về để chia cho các bạn cùng phòng trong trường.
"Anh mới là mèo mướp ấy!".
"Rồi rồi rồi, tôi là mèo đực còn cô là mèo cái." Minh Tư Thành bật cười.
Nhiên Mộc Miên lé mắt lườm Minh Tư Thành, dùng ngón tay dính kem bôi lên chóp mũi của Minh Tư Thành, cười hì hì nói:
"Giờ mới giống dáng vẻ của một con mèo đực này.".