Suốt đoạn đường đến trước cổng trường Nhất Trung Thuận Canh, Lý Nhã Uyên cứ ở bên tai Phó Quân Tiêu chí chí chóe chóe nói không ngừng.
Cho dù anh làm lơ nhưng cô bé cũng có thể nói đến mức khí thế ngất trời.
Sau khi xe dừng hẳn, trước khi Lý Nhã Uyên xuống xe, đột nhiên nghiêng người qua, vẻ mặt đầy tổn thương và phức tạp nhìn Phó Quân Tiêu và nói: “Anh ơi! Anh là người đầu tiên xem mạng sống của em quan trọng hơn tính mạng của bản thân anh nữa.
Anh biết không? Mấy tên côn đồ lúc bắt cóc em, đã gọi điện thoại cho ba em, bảo ba em mang tiền đến.
Nhưng ba em không chịu đưa tiền mà trực tiếp gọi báo cảnh sát! Tuy em có anh trai chị gái, nhưng họ chưa từng quan tâm đến em.
Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm lại ấm áp đến thế.
Vì thế, anh ơi, sau này anh nhất định phải trân trọng mạng sống của anh, yêu thương bản thân anh hơn.
Đừng để cho chị gái yêu thương anh kia, lại vì anh mà rơi lệ nha!"
Phó Quân Tiêu chỉ nhắm mắt im lặng.
Lý Nhã Uyên không biết anh có nghe lọt tai những lời cô bé nói không, nhưng tóm lại là cô bé từ sâu trong đáy lòng cảm kích anh.
Ơn cứu mạng, cả đời không quên.
Lý Nhã Uyên mím môi, sau khi xuống xe, đóng cửa xe lại.
Lúc này Phó Quân Tiêu mới từ từ mở mắt.
Kỳ thực, trong lúc đi làm nhiệm vụ, anh đã cảnh cáo bản thân anh, vì Hoài La, nhất định anh sẽ trân trọng mạng sống của bản thân, nhất định sống sót trở về,,mang cho Hoài Lan sự hạnh phúc cả đời.
Nhưng mỗi lần vào sinh ra tử, anh luôn xem nhẹ mạng sống của bản thân, phải cứu người khác trước dường như đã trở thành phản ứng bản năng của anh rồi.
Là bắt đầu từ lúc nào, anh đem trách nhiệm bảo vệ đất nước và người dân biến thành một bộ phận của bản thân anh rồi? Thành phố Thuận Canh, chung cư Địa Trí.
Đông Kỳ Anh làm xong bữa sáng, đang chờ Phó Quân Bác thức dậy.
Khi Phó Quân Bác với vẻ mặt ngái ngủ bước từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy bóng dáng bận rộn bên bàn ấn của Đồng Kỳ Anh, bất giác cảm thấy kinh ngạc.
Suýt nữa thì anh quên mất, hôm qua anh và cô ấy đã đăng ký giấy chứng nhận kết hôn.
“Chào buổi sáng!” Đồng Kỳ Anh mỉm cười.
Phó Quân Bác cũng mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.
Lần nữa ngồi chung trước bàn ăn, không khí giữa hai người không còn ngượng ngùng như trước đây nữa.
Hai người họ có thể được xem là đám cưới chớp nhoáng nhỉ? Vì thế, ngày đầu tiên trở thành vợ chồng, Phó Quân Bác cảm thấy bản thân cần phải nói rõ ràng với Kỳ Anh về cách thức chung sống và những điều nhỏ nhặt hàng ngày.
“Kỳ Anh.”
“Hả?”
“Gần đây anh có chút bận, có thể tạm thời chưa thể cho em một cái hôn lễ ngay được.”
“Không sao.”
“Còn nữa, chính là anh có chút chủ nghĩa gia trưởng.”
“Ừm, em có thể bao dung.”
“Vi thế, anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em chỉ cần phụ trách chäm sóc trong nhà là được.” Phó Quân Bác nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, sau đó cố gượng gật đầu.
Ý nghĩa lời nói của anh đã rất rõ ràng, anh không hy vọng cô ra ngoài làm việc.
Nếu như cô không làm việc thì lấy đâu ra một tỷ lẻ năm mươi triệu đồng trả anh đây? Trong lòng Đồng Kỳ Anh nghĩ như thế.
Cô quên là anh đã từng nói qua, anh không cần cô trả số tiền hơn một tỷ đó.
“Vậy...!em có thế tiếp tục đi học không? Tuy em chỉ đang học lớp cao đảng phổ thông, nhưng em muốn học cho xong.”
Đồng Kỳ Anh vội nói tiếp, vẻ mặt thành khẩn nhìn Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác nhìn nét mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, không nhịn được cười đáp: “Đương nhiên là được, đồ ngốc!” Lúc này Đồng Kỳ Anh mới yên tâm, mắt môi nở nụ cười vui vẻ ăn sáng cùng Phó Quân Bác.
“Mùi vị bữa sáng không tệ, anh đi làm trước đây!” Phó Quân Bác sau khi ăn xong bữa sáng, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó ném thẳng vào sọt rác bên cạnh bàn.
Đồng Kỳ Anh giống như con vợ nhỏ, câm giúp túi xách đưa đến tận tay anh.
Trước khi Phó Quân Bác ra cửa, đột nhiên dừng chân, nghiêng người qua, nhìn Đông Kỳ Anh hỏi: “Tối qua em ngủ ở đâu?” Tối qua anh về đến là ngã người lên giường ngủ ngay, sau khi tỉnh dậy phát hiện quần áo trên người được ai đó thay ra, nhưng trên giường chỉ có dấu vết của một mình anh.
Đông Kỳ Anh nhoẻn miệng cười: "Phòng khách...”
“Hiện tại chúng ta đã là vợ chồng, em nên ngủ cùng anh” Phó Quân Bác nói theo vẻ đương nhiên.
Đồng Kỳ Anh nghe xong bỗng thấy động lòng, sau đó ngẩn ngơ gật đầu, hai má bỗng đỏ bừng như quả táo chín.
Phó Quân Bác hiểu ý cười nhẹ, nghiêng người hôn lên má đỏ bừng của Đồng Kỳ Anh.
“Anh đi làm đây!” “Ừm...” Bờ môi mềm mại chạm lên má khiến trái tim Đồng Kỳ Anh nhảy lệch nhịp, cô ngước nhìn, thấy Phó Quân Bác đang xoay người đi về hướng cửa, để lại cho cô một tấm lưng đầy ấm áp.
Cuối cùng thì cô cũng đã có được một mái ấm riêng của cô.
Trong nhà có chồng, tương lai không xa, còn có những đứa con bé bỏng đáng yêu nữa...!Bỗng chốc Đồng Kỳ Anh cảm thấy những ngày tháng sau này, chỉ nghĩ đến thôi đã có chút gì đó hạnh phúc.
Phía bên này, sau khi Phó Quân Bác đóng cửa nhà, di động trong túi rung lên.
Anh lấy di động ra nhìn lên màn hình hiển thị, trên đó là dãy số không có trong danh bạ, nhưng dãy số này không lạ lẫm với anh.
Rõ ràng biết được người gọi đến là ai, rõ ràng biết được không nên quan tâm đến càng tốt.
Nhưng Phó Quân Bác vẫn nhấn vào nút nghe.
Trong đầu dây điện thoại bên kia vang lên một giọng nói dịu dàng: “Anh Bác, em về rồi.”
Thời gian năm năm trôi qua, tại sao ngay vào lúc này, mối tình đầu của anh lại quay về chứ! Trong điện thoại, mối tình đầu Lý Tư San đã từng là bạn gái cũ nói tiếp: “Mười một giờ rưỡi đáp đến sân bay, em biết nhất định anh sẽ đến đón em.”
Phó Quân Bác không lên tiếng, mím chặt môi, khẽ chau mày.
Lúc anh trâm mặc, đối phương cũng trâm mặc theo.
Sau đó, anh bấm tắt cuộc gọi.
Sau khi Phó Quân Bác đi làm, Đồng Kỳ Anh bắt đầu làm “bà nội trợ, đầu quấn khăn, mặc tạp dề, đeo bao tay, xắn ống quân lên, sau đó bắt đầu tổng vệ sinh.
Tuy trải qua rất nhiều chuyện trước kia, nhưng Đồng Kỳ Anh sau khi kết hôn vân mang đầy hy vọng với cuộc sống mới.
Hiện tại cô đã có nhà, cô yêu ngôi nhà này, vậy cô cũng yêu Phó Quân Bác ư? Đồng Kỳ Anh vừa lau chùi gia dụng, trong đầu vừa nghĩ đến vấn đề này.
Phó Quân Bác rất đẹp trai, tính cách ôn hòa, ôn nhu nho nhã, phong độ ngời ngời, lại là một kiến trúc sư, tính ra cũng cùng nghề với cô.
Vả lại, anh xuất hiện đúng vào lúc cô đang khó khăn nhất, giải cứu cô ra khỏi chốn hiểm nguy ngặt nghèo đó.
.
Truyện Lịch Sử
Vì thế, cô không có lý do gì không thích anh cả.
Đông Kỳ Anh cầm khung ảnh của Phó Quân Bác đặt trên đầu giường ôm vào lòng, bất giác bay bổng hẳn lên.
Hình như...!Có hạt giống tình yêu, đang nảy mầm, vì anh mà rung động.
Sau khi tổng vệ sinh nhà cửa, Đồng Kỳ Anh định ra ngoài đi siêu thị, bät gặp chị dâu Đường Văn Kiều trong thang máy.
“Kỳ Anh?” Cửa thang máy vừa mở, Đường Văn Kiều bất ngờ nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, tiếp sau đó, cô vội vàng bước vào trong thang máy, đứng bên cạnh Đồng Kỳ Anh.
“Chị dâu...” Đông Kỳ Anh thân thiện ngỏ lời chào..