Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 587: Phó Quân Tiêu Đang Ghen






Nói xong câu đó Đồng Kỳ Anh cảm thấy có chút hối hận.
Cô đã làm những gì anh nhất định biết rõ mười mươi, cô còn nói như vậy chẳng phải là “giấu đầu lòi đuôi” sao.
“Em thích anh ta à?” Phó Quân Tiêu đột nhiên hỏi.
“Hả?” Đồng Kỳ Anh vẻ mặt nhất thời ngơ ngác.
“Quên đi, vừa nãy anh không có hỏi gì cả” Phó Quân Tiêu nhíu đôi mày kiếm lại, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Sau khi về tới khu dân cư, Đồng Kỳ Anh giới thiệu Phó Quân Tiêu với bà chủ, nói anh chính là chồng mình.
Bà chủ cũng khen chồng cô dáng vẻ vô cùng đẹp trai, là loại nhìn qua đã thấy thuận mắt.
Đồng Kỳ Anh mừng thầm, Phó Quân Tiêu tựa hồ đối với mấy lời khen ngợi này đã nghe thành thói quen luôn rồi.
Sau khi vào phòng, phong cách bài trí bên trong phòng không giống với kiểu của mấy khách sạn cao cấp, mà lại mang cảm giác chính là phòng ngủ của nữ sinh.

Nơi này tuy là hơi nhỏ nhưng nhìn qua rất ấm áp.
Bởi vì không có chỗ ngồi, Đồng Kỳ Anh đành để Phó Quân Tiêu ngồi lên giường.

Anh chính là người đàn ông đầu tiên bước chân vào phòng của cô, ngay cả Tần Vũ Bảo cô cũng không cho vào bao giờ.
“Em đi hỏi bà chủ một chút xem còn có phòng nào không cho anh thuê một phòng” Đồng Kỳ Anh thật sự là không tìm được chủ đề để bắt chuyện, ở trong cùng một phòng đối mặt với Phó Quân Tiêu cũng không biết mình nên làm cái gì.
Đúng lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt lấy.
Xoay một vòng cô đã ngồi lên một cặp đùi ấm áp.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng vòng lấy cổ Phó Quân Tiêu, hơi rũ mi mắt lảng tránh đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình.
“Ngoài anh ra em không được yêu bất kì một người đàn ông nào khác.” Anh đột nhiên nghiêm túc nói.
Đồng Kỳ Anh giật mình chớp mắt liên tục, hoàn toàn không dự đoán được anh lại nói với cô những lời này.
Bàn tay anh đặt bên hông cô bỗng nhiên siết chặt, Đồng Kỳ Anh có thể cảm thấy hơi ẩm từ lòng bàn tay anh dần dần tăng lên.
“Ngoài anh ra em dường như cũng không có cách nào tiếp nhận người đàn ông khác Đồng Kỳ Anh dừng trên mặt Phó Quân Tiêu, mỉm cười trêu ghẹo.
Thế nhưng cười đùa qua đi, Đồng Kỳ Anh chăm chú nhìn đôi mắt của Phó Quân Tiêu, chậm rãi rơi một giọt lệ.
“Nhưng mà, anh cả, anh...!A!”
Cô còn chưa nói xong, anh đột nhiên nâng gáy cô lên phủ xuống một nụ hôn.
Đồng Kỳ Anh hoảng hốt mở to hai mắt, vào lúc anh hôn sâu xuống, trong đầu hiện lên một bức lại một bức tranh thật sự chân thật như đã từng xảy ra.
Hình như cô đang nhớ tới người có cùng bộ dạng giống cô y đúc, bị anh kéo từ cửa hàng trái cây đi ra, sau đó lại giống như bây giờ đột nhiên bị anh cưỡng hôn.
Loại cảm giác này so với hiện tại giống nhau như đúc.
Không biết là đã hôn bao lâu, anh chậm rãi buông cô ra.
Anh đưa tay vuốt ve đôi môi căng mọng ướt át bị anh hôn đến đỏ ửng lên, sau đó chậm rãi dừng lại trên vạt áo cô.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Đồng Kỳ Anh vì hít thở mà ngực phập phồng lên xuống, bàn tay to lớn ngập ngừng trước chiếc cúc áo.
Anh không có động đậy tiến thêm một bước.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nagy tại lúc Phó Quân Tiêu hơi buông tay, cô theo bản năng tóm lấy bàn tay to lớn của anh.
“Anh không đụng em có phải bởi vì anh cho rằng em đã không phải là người vợ mà anh yêu đúng không?”

Một câu hỏi của cô trực tiếp đâm trúng tim đen của anh.

Đôi mắt Phó Quân Tiêu tối sầm, vẫn chưa hé răng nửa lời.

Sự trầm mặc của anh dường như càng đại diện cho câu hỏi của cô là đúng.
Đồng Kỳ Anh kéo lấy tay Phó Quân Tiêu, đan mười ngón tay vào nhau, tiếp tục hỏi: “Nếu có một ngày em bị bệnh nặng, có phải anh sẽ ghét bỏ em không?”
“Em đang nói cái gì vậy?” Phó Quân Tiêu nhíu đôi mày kiểm lại rét lạnh.
Đồng Kỳ Anh đứng dậy nói năng hung hồn đầy lý lẽ: “Lúc em ở phòng thí nghiệm, bác sĩ nói em có bệnh, cho nên càng không ngừng rút máu của em, càng không ngừng mang em đi làm thí nghiệm.

Anh bây giờ thật sự kiêng kị em không phải bởi vì em bị bệnh sao? Anh không muốn tiếp nhận bệnh của em, hoặc nói là, anh coi em thành hai người không giống nhau.

Rõ ràng em chính là em vì sao anh lại muốn coi em trở thành hai người không giống nhau chứ?”
“Vậy em nói cho anh biết là ai hạ lệnh muốn em tới giết anh?” Phó Quân Tiêu bình tĩnh mười phần hỏi.
Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu đồng thời giơ tay lên nghiêm trang thề: “Em thề với anh lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như thế nữa”
Nhìn cô thật sự còn có bộ dạng như vậy, vẻ mặt tuấn tú vốn nghiêm túc của Phó Quân Tiêu lơ đãng vẽ lên một tia tươi cười vui vẻ.

Anh kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay, cũng chăm chú nhìn ánh mắt cô rồi nói: “Xin lỗi”
Đồng Kỳ Anh không hiểu vì cái gì mà anh lại đi xin lỗi mình.

Đang lúc anh lại hôn lên môi cô, rồi lại nỉ non bên tai cô, cô mới hiểu ra ý nghĩa của lời xin lỗi.
Giờ phút này dường như mọi khúc mắc đều được tháo giải, hai tay Đồng Kỳ Anh quàng lên vai Phó Quân Tiêu, trực tiếp đẩy anh ngã xuống giường, đặt toàn bộ cơ thể mình nằm úp lên người anh.
"Anh cả, ngày mai em muốn đi Tây Ban Nha”
“Được, anh đi với em.”
“Sau đó chúng ta lại đi Hy Lạp”
“Um, anh đi cùng em”
“Vậy em muốn đi đến tất cả các quốc gia mỗi nước một lần” Đồng Kỳ Anh lòng tràn đầy vui mừng nói.
Phó Quận Tiêu ôm eo Đồng Kỳ Anh, mỉm cười nhìn cô liên tục đáp: “Được rồi được rồi, anh đều đi với em”