Lạc Minh Ánh đang lo lắng cho thân thể của Phó Quân Tiêu, khi anh muốn uống rượu trong ly lần nữa, cô ta theo ban năng chặn miệng ly, đồng thời giật lấy ly từ tay anh.
"Anh trai, đừng uống nữa, uống nhiều quá sẽ có hại cho sức khỏe."
Một giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt và ấm áp lọt vào tại Phú Quận Tiêu.
Anh nâng đôi mắt đen láy mê man lên, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ vừa lên tiếng và ngăn chặn anh.
"Anh...!á." Phó Quân Tiêu mơ hồ mỉm cười thích thú, nghiêng người sang, rồi đột nhiên tiến lại gần cô ta.
Trong đôi mắt là đội con người đen đầy men say, nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước thẹn thùng của người phụ nữ.
Lạc Minh Ánh đang chờ đợi hành động tiếp theo của anh, nhưng anh đột nhiên ngã đầu vào cổ cô ta, hơi thở trên cơ thể anh lại xông lên mũi.
Cơn gió sắp bước vào mùa đông phả vào mặt lạnh buốt, mang theo cảm giác có hơi đau xót.
Lạc Minh Ánh cố gắng giữ lấy Phó Quân Tiêu đang say rượu đến bất tỉnh.
Cô ta vòng cánh tay dài của anh qua vai cô ta, một tay nắm lấy cổ tay anh, tay kia ôm eo anh, rồi đỡ anh đến bãi đậu xe.
Khó khăn lắm cô ta mới đưa anh lên xe được, đang định đưa anh về căn hộ của mình, ai ngờ anh nằm ở băng ghế sau lại ra lệnh như lảm nhảm: “Đưa tôi về nhà riêng”
Không say?
Lạc Minh Ánh giật mình, vô thức quay lại nhìn Phó Quân Tiêu, chỉ thấy rằng anh đã nhắm mắt lại.
Không lẽ anh đang nói mớ?
Lạc Minh Ánh do dự một lúc, cuối cùng quyết định lái xe đưa Phó Quân Tiêu trở về nhà riêng của anh ở thành phố Thuận Canh.
Sau khi cô ta và thím Lưu vất vả đỡ Phó Quân Tiêu lên chiếc giường lớn, họ đã mệt đến nỗi đầm đìa mồ hôi.
Nhìn thấy Lạc Minh Anh đang ngồi dưới đất bên cạnh chiếc giường lớn, thím Lưu cười nói: "Tối nay hãy ở lại đây đi! Đừng đi đi lại lại làm gì nữa"
“Được.” Lạc Minh Anh ngẩng đầu lên nhìn thím Lưu, nở nụ cười vui sướng.
Chuyện cô ta thích Phó Quân Tiêu, chỉ sợ tất cả mọi người trên toàn thế giới đều biết cả rồi.
Thím Lưu là một người thông minh, nhìn thoáng qua Phó Quân Tiêu rồi nói: "Cậu cả đành nhờ cô Lạc chăm sóc vậy"
“Dạ, yên tâm đi.
Thím Lưu, thím đi ngủ trước đi!” Lạc Minh Ánh khẽ gật đầu.
Sau khi thím Lưu rời đi, tiếng hít thở đều đều của Phó Quân Tiêu từ trên giường truyền đến.
Dường như anh đã ngủ say.
Lạc Minh Ánh nghỉ ngơi một lúc, rồi đứng dậy, đi cởi giày cho anh, sau đó lấy nước ấm tới rồi lau mặt cho anh.
Cô ta vừa lau cho anh, vừa sững sờ nhìn khuôn mặt điển trai của anh.
Trưởng thành mà thận trọng, giữa hai đầu lông mày còn có một sự thăng trầm khó tả.
Trong sáu tháng qua, Phó Quân Tiêu đã thay đổi rất nhiều.
Không có Đồng Kỳ Anh, anh trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Mà anh như vậy lại khiến cô ta cảm thấy đau lòng.
Cho dù anh không yêu cô ta, cô ta cũng không thể rời xa anh.
Giờ phút này, đôi mắt ngấn nước của Lạc Minh Anh không kiêng nể gì mà dừng lại tại đội mắt đang nhắm nghiền lại của anh.
Cô ta biết rằng dưới đôi lông mày kiếm anh tuấn của anh là một đôi mắt đen quyến rũ.
Nếu có thể ngắm nhìn anh cả đời như vậy thì thật tốt biết bao?
Cũng chỉ khi anh ngủ say như thế này, cô ta mới có thể lặng lẽ nép vào bên anh, nhìn anh trìu mến, khẽ khàng vuốt đôi lông mày đang cau lại của anh.
Lạc Minh Ánh không tự chủ được nằm sấp trên người Phó Quân Tiêu, bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng chạm vào nơi nhịp tim của anh, không khỏi nhẹ giọng nỉ non: "Anh trai, anh có thể yêu em một lần được không?"
Câu hỏi này, e rằng cô ta sẽ không bao giờ có được câu trả lời.
Bàn tay và đầu ngón tay của cô ta từ giữa đôi lông mày anh từ từ di chuyển xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng của người đàn ông này.
Đôi môi mỏng mềm mại mát lạnh, đầu ngón tay có thể chạm đến sự gợi cảm.
Lạc Minh Ánh kìm lòng không đậu mà cụp mắt xuống, từ từ đưa đôi môi đỏ mọng chạm lên bờ môi mỏng này.
Ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, tiếng hát của thím Lưu đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: "Có ma!"
Lạc Minh Ánh sợ đến mức vội vã nhảy dựng lên khỏi cơ thể Phó Quân Tiêu.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngay lập tức, có tiếng va chạm của tủ và đồ sứ bị lật úp trên hành lang dài.
"Có, có ma.." Tiếng hát của thím Lưu không ngừng.
Lạc Minh Ánh không thể không rời khỏi phòng để tìm hiểu.
Khi cô ta vừa bước tới cửa phòng, thím Lưu đã lao về phía cô ta, sợ hãi rụt rè núp sau lưng cô ta.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng bất định của thím Lưu, Lạc Minh Ánh đưa mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy Đồng Kỳ Anh với mái tóc rối bù, trên người mặc một chiếc váy màu trắng.
Cơ thể gầy yếu đang đi về phía họ.
Đúng rồi, thím Lưu không biết chuyện Đồng Kỳ Anh vẫn chưa chết.
Lạc Minh Ánh nhanh chóng nắm lấy tay thím Lưu, an ủi: "Cô ấy là Đồng Kỳ Anh, cô ấy chưa chết"
"Cái gì? Mợ cả chưa chết?" Thím Lưu gần như chết lặng.
Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng bước tới trước mặt Lạc Minh Ánh, buồn bực chất vấn: "Hai người là ai? Tại sao lại ở đây?"
“Cô?” Lạc Minh Ánh muốn nói lại thôi.
Thím Lưu cũng cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi mà nhìn Đồng Kỳ Anh.
“Cô không nhớ chúng tôi sao?” Sau đó Lạc Minh Ánh hỏi.
Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu.
Thím Lưu yếu ớt hỏi han: "Cô vào bằng cách nào?"
“Tôi có chìa khóa đây!” Đồng Kỳ Anh nhoẻn miệng cười: “Mẹ chồng kêu tôi đến”
“Bà Lãnh?” Thím Lưu có vẻ ngạc nhiên.
Trước đó bà Lãnh không nói chuyện này cho bà ấy biết trước..