Đồng Kỳ Anh nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được, đến khi sắc trời hé sáng, cơn buồn ngủ mê man mới kéo tới, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng có vẻ như cô lại không ngủ say.
Bởi vì cô nhìn thấy trong một nhà hàng sang trọng với ánh nến, hoa tươi, bánh sinh nhật và còn có những quả bóng bay tình yêu nhiều màu sắc bay lơ lửng trên trần nhà...
Đây là đâu?
Đang nằm mơ phải không?
Đồng Kỳ Anh khẽ cau mày.
Ngay lập tức cô lại nhìn thấy một đôi nam nữ xuất hiện ở cạnh bàn ăn.
Cô gái đó trông giống hệt cô, còn người đàn ông chính là Phó Quân Tiêu.
Cô gái có giọng nói ngọt ngào mềm mại, hai tay chống nạnh nói: "Anh cả.."
Những lời nói đằng đẵng phía sau cô không nghe thấy, chỉ biết rằng cô gái đó còn chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã bước tới ôm chầm lấy cô và chặn môi cô gái lại bằng một nụ hôn.
Rất lãng mạn, rất ấm áp, làm người ta không khỏi hoài niệm...
Họ cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cùng nhau thổi nến, cùng nhau cắt bánh kem, là một bữa tiệc sinh nhật của riêng hai người họ.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, hoặc có thể nói là một khán giả, tận mắt nhìn Phó Quân Tiêu cười nói vui vẻ với cô gái kia, ôm hôn ngọt ngào thắm thiết không hề có khoảng cách.
Nhưng một cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, nhưng giây tiếp theo lại đột ngột thay đổi.
"Đừng quên nhiệm vụ của mình"
Một giọng nói khàn khàn như ác quỷ vang vọng trong tâm trí.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.
Thật hiếm khi không có ai đến đánh thức cô dậy như hôm nay, cũng hiếm khi bà Lãnh và ông cụ Phó không cần cô đi cùng để học những thứ tao nhã như cầm kì thi họa.
Lúc Đồng Kỳ Anh tỉnh lại, cô đột nhiên ngồi phắt dậy, phát hiện những cảnh tượng trong giấc mơ giống như chuyện của ngày hôm qua, mọi thứ như vừa mới xảy ra.
Cô có nhiệm vụ?
Cô có nhiệm vụ gì?
Tại sao trong giấc mơ lại đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ đó?
Lông mày của Đồng Kỳ Anh khẽ cau lại, có chút thắc mắc khó hiểu.
"Gặp ác mộng rồi sao?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
Đồng Kỳ Anh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Phó Quân Tiêu mặc bộ vest và đi giày da, đang ngồi bên kia giường, không hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào cô.
"Em...!Đồng Kỳ Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chột dạ cúp mắt xuống, nhưng lại phát hiện trái tim của mình đột nhiên đập nhanh dữ dội.
"Anh sẽ tới Colombia ở Mỹ để làm một số công chuyện, em ở lại đây hay sẽ đi với anh?" Phó Quận Tiêu dịu dàng nhẹ nhàng hỏi cô.
Dường như mỗi lần phải đi xa, anh đều hỏi cô có muốn đi theo không?
Đồng Kỳ Anh trợn tròn mắt, vén chăn bông lên, giơ hai tay ra, cúi người vắt tay lên cổ Phó Quận Tiêu.
Trên người cô vẫn mặc chiếc váy ngủ lụa màu đen tối qua, có lẽ bởi vì hôm nay trời sáng, chiếc váy ngủ gần như xuyên thấu trong suốt, ánh sáng mùa xuân làm mọi thứ lộ ra hết trước mắt anh không hề che giấu gì.
“Em sẽ ở lại đây đợi anh trở về” Đồng Kỳ Anh vô cùng ngoan ngoãn đáp lại, giống như câu trả lời lần trước, ngừng lại một lúc, cô tiếp tục nói: “Anh cả...anh...!anh có muốn...!tiếp tục chuyện đang dang dở...!hôm qua không?"
“Em có muốn làm chuyện đó với anh không?” Đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu hơi nheo lại, giọng điệu bình tĩnh.
Sắc mặt Đồng Kỳ Anh bỗng đỏ bừng lên.
Bàn tay to của anh sau đó ghì chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, vén gấu váy lên, từ từ di chuyển lên lưng cô, vuốt ve đến xương bả vai trái của cô.
Dưới đầu ngón tay có một vết sưng to bằng hạt vừng, đó là một nốt ruồi lồi nhỏ, là dấu ấn thuộc về Kỳ Anh, anh đã phát hiện ra nó trong một lần thân mật với Kỳ Anh.
Nếu anh không nói ra, ngay cả bản thân Đồng Kỳ Anh cũng không hề hay biết rằng mình có một nốt ruồi màu đen trên xương vai trái cô.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy toàn thân tê dại khi anh chạm vào cô, cơ thể không khỏi hơi run lên.
"Vậy thì...!anh nhẹ một chút, em..." Cô vừa mới nói được một nửa, ngón trỏ bàn tay kia của anh ép chặt lấy ngón giữa đi vào bên trong lớp vải đen hình tam giác ngược trên người cô...
Một cảm giác đau nhói khiến Đồng Kỳ Anh vô thức khép chân lại.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh rút tay lại, đồng thời cũng buông cô ra, giọng nói cực kì lạnh lùng: "Anh phải đi ra sân bay đây, em ngoan ngoãn ở trong nhà đi."
Anh nói xong, bình tĩnh đứng dậy, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu hờ hững rời đi với vẻ mặt sững sờ, trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên một dự cảm không được tốt.
Sau khi rời khỏi phòng, Phó Quân Tiêu vô thức cúi mặt xuống và liếc nhìn bàn tay của mình, cô vẫn còn là một trinh nữ.
Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của anh, Kỳ Anh đã trao cho anh lần đầu tiên của mình, từ lâu đã không còn là con gái trinh nguyên.
Nhưng tại sao trên xương bả vai bên trái cô cũng có nốt ruồi đó?
Phó Quân Tiêu lấy khăn giấy ra, bình tĩnh lau đi vết máu trên tay mình, rồi gọi điện cho Nhiên Hoàng Minh: "Hoàng Minh, tôi nghĩ suy đoán của cậu có thể là đúng."
“Vậy tiếp theo cậu định xử lí cô ấy như thế nào?” Nhiên Hoàng Minh trầm giọng hỏi, sau một hồi ngập ngừng, anh ta lại tự trách mình: “Là tớ không tốt, lúc đó đáng lẽ ra nên xác nhận rõ ràng trước, rồi mới thông báo cho cậu”
Phó Quân Tiêu nhàn nhạt đáp: "Cậu không cần tự trách mình.
Trước tiên tớ sẽ để cô ấy ở trong trang viên của nhà họ Phó.
Chỉ cần cô ấy không làm gì, tớ sẽ không động vào cô ấy."
“Vậy thì caaju cẩn thận một chút” Nhiên Hoàng Minh tốt bụng nhắc nhở.
Phó Quân Tiêu trả lời: "Ừ"
Sau khi cúp điện thoại, Phó Quân Tiêu ngồi vào xe riêng của mình.