Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 559: Không Còn Khả Năng Với Đồng Kỳ Anh






"Kỳ, Kỳ Anh.." Ánh mắt Phó Quân Bác lóe lên, giọng nói trầm thấp cho chút nghẹn ngào: "Thật sự là em sao? Em thật sự còn sống sao?"
Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt nhìn người đàn ông này, đang tự hỏi người đàn ông này có quen biết với mình hay sao, thì người đàn ông đã nhanh chóng bước tới, bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt anh ta, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh rất chặt, chặt đến mức khiến cô có chút không thở nổi.
"Anh này..." Đồng Kỳ Anh sử dụng tất cả sức lực của mình, sau khi đẩy Phó Quân Bác ra, vẻ mặt vô cùng chán ghét mà quát lớn: "Xin tự trọng!"
"Kỳ Anh, anh là Thành Hưng, em..." Phó Quân Bác muốn nói rồi lại thôi, lúc anh ta nhìn vào đôi mắt của Đồng Kỳ Anh, tất cả những gì anh ta nhìn thấy trong mắt của cô đều là ánh mắt xa lạ.
"Thực xin lỗi.

Tôi thật sự không biết anh" Đồng Kỳ Anh cố gắng kiềm chế sự cáu kỉnh, nhưng vẫn tức giận nói.
"Kỳ Anh, em...!em mất trí nhớ rồi sao?" Phó Quân Bác tiến lên, hai tay ôm chặt lấy đầu vai của Đồng Kỳ Anh, hỏi với vẻ khó tin: "Em đã quên mất anh rồi ư?".
Đồng Kỳ Anh dời khỏi cánh tay của Phó Quận Bác, lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách với Phó Quân Bác: "Thưa anh, tôi thật sự không biết anh.


Tôi còn có việc phải đi trước đây."
"Kỳ Anh, em nhìn kỹ anh mà xem, anh là Thành Hưng.

Hai chúng ta quen biết từ thuở nhỏ, chúng ta đã từng là vợ chồng.

Chúng ta..." Phó Quân Bác một lần nữa bắt lấy cổ tay của Đồng Kỳ Anh, kéo cô đến trước mặt mình, muốn nói những lời kia, nhưng rốt cuộc lại không có cách nào tiếp tục nói.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới quan sát người đàn ông ở trước mặt một cách tỉ mỉ, anh ta và Phó Quân Tiêu có chút giống nhau, nhưng lại không có loại khí chất đặc biệt như ở trên người của Phó Quân Tiêu.
Nhưng mà, nếu mà nói như vậy...
Cô và anh ta đã từng là vợ chồng?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong đầu Đồng Kỳ Anh đột nhiên có chút hỗn loạn.
"Phó Quân Bác à Phó Quân Bác.


Tôi biết anh vẫn luôn có tình cảm với Đồng Kỳ Anh mà.

Anh cứ dây dưa với cô ấy như thế này, không sợ vị chính cung nương nương nhà anh sẽ làm loạn với anh hay sao?"
Khi hai người đang giằng co với nhau, âm thanh của Tô Hoài Lan từ phía sau truyền đến.
Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đồng thời nhìn lại theo giọng nói, chỉ thấy Tô Hoài Lan đang đem chiếc điện thoại trong tay nhét vào bên trong chiếc túi xách, chân đi giày cao gót, dáng đi uyển chuyển xinh đẹp đến chỗ bọn họ.
Tô Hoài Lan bước đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, chiếc túi xách treo trên cổ tay, khoanh tay nở nụ cười nói: "Nếu như cô bị mất trí nhớ, vậy tôi sẽ giúp cô hồi tưởng lại một chút nhé! Người đàn ông ở trước mặt này là một người đàn ông đã kết hôn, mà cô, chính là tiểu tam được người đàn ông này bao dưỡng"
"Tô Hoài Lan, cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Phó Quân Bác quát lớn.
Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh mù mờ.
Tô Hoài Lan cười phản bác: "Thế nào? Phát hiện Đồng Kỳ Anh vẫn còn sống, nên nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao? Có phải anh cảm thấy rằng, cô ta quên anh rồi, thì nhất định cũng quên mất người anh cả của anh hay sao? Anh có biết không, hôm nay Đồng Kỳ Anh tham gia tiệc tối cùng với ai không?"
"Cô ấy đi với ai?" Phó Quân Bác cau mày lại, vô thức hỏi.
Tô Hoài Lan giường khóe miệng lên, trả lời: "Dù của anh, mẹ của Phó Quân Tiêu.

Hơn nữa, ở trước mặt mọi người, Đồng Kỳ Anh còn gọi bà ta là mẹ, anh nói xem, anh và Đồng Kỳ Anh còn có khả năng không?"