“Con của tớ, chỉ có thể là tớ và Kỳ Anh sinh ra, nếu như Kỳ Anh không thể sinh con, tớ không cần con nữa” Phó Quân Tiêu kiên định trả lời.
Nhiên Hoàng Minh phát hiện tính cách của Phó Quân Tiêu vẫn cố chấp như vậy, biết bản thân không khuyên được anh, cũng không nói thêm gì nữa: “Cậu bận đi, tớ không làm phiền cậu nữa, đi trước đây”
“Được.
” Phó Quân Tiêu đáp lại.
Những ngày này, tuy rằng anh rất bận nhưng vẫn vô thức cầm điện thoại lên xem.
Kỳ Anh vẫn như cũ không có điện thoại cho anh, cũng không có gửi bất kì tin nhắn nào cho anh, giống như cô đang không quan tâm đến anh.
Lúc trước, anh vẫn luôn cố chấp với những việc mà bản thân muốn làm, sau khi anh thật sự mất đi cô, anh mới hiểu được, cho dù lúc này anh muốn cho cô một mái nhà mà cô luôn hằng mong ước, nhưng mà đối với cô mà nói dường như đã không còn quan trọng nữa.
Hạ Kiến Quốc ở Cục An Ninh đã bỏ lệnh truy nã Phó Quân Tiêu nhưng lại cho Phó Quân Tiêu một kế hoạch khác.
Hạ Kiến Quốc nói với bên ngoài rằng phó Quân Tiêu bắt giữ một số lãnh đạo cao cấp của tập đoàn những người mạo hiểm là có lý do, nói rằng anh đã đền bù xứng đáng, mới có thể giải trừ lệnh truy nã.
Ông ta ụp nồi đen lên Phó Quân Tiêu, bản thân ngồi ở vị trí hưởng lợi, chuyện này khiến Phó Hoằng Khốn khó chịu.
Tuy nhiên bây giờ Phó Quân Tiêu không cần giấu giếm bản thân, còn có thể quang minh chính đại quay về nhà cùng ông nội và mẹ ăn cơm, nhưng mà trên bàn ăn, Phó Hoằng Khôn đã nhịn không được mà nổi giận: “Nếu như bố con vẫn còn sống, chức vụ cục trưởng Cục An Ninh làm gì đến lượt Hạ Kiến Quốc”
Ông nội khí thế hừng hực, lúc nói lời này vô cùng tức giận.
Lần trước, chuyện thủ hạ Hạ Kiến Quốc bắt cóc mẹ của Phó Quân Tiêu, Phó Hoằng Khôn còn không biết, nếu như biết rồi thì mối quan hệ của hai nhà Lãnh Hạ sẽ vô cùng tồi tệ.
Khó khăn lắm Phó Quân Tiêu mới quay về trang viên của nhà họ Phó một chuyến, đối diện với cơn lửa giận ngùn ngụt của Phó Hoằng Khôn, anh nhẫn nhịn an ủi nói: “Ông nội, ông ăn cơm đi, đừng tức giận”.
Phó Hoằng Khôn vẫn tức giận như cũ: “Nếu như không phải ông ta ở phía sau giở trò, con không phải rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như này? Con hết lòng làm việc cho ông ta, ông ta lại đem con điều khiển như quân cờ”
Phó Quận Tiêu im lặng thừa nhận.
Dù sao chuyện mà ông nội nói cũng là sự thật.
“Quân Tiêu, con không phải nói là Kỳ Anh vẫn còn sống sao? Hơn nữa con bé chính con gái ruột của mẹ nuôi con, vậy con bé đâu? Sao không thấy con đưa con bé quay về? Ông nói chuyện này với mẹ nuôi con, bà ấy nói muốn gặp Kỳ Anh” Bà Lãnh chuyển vấn đề.
Bàn tay cầm thìa của Phó Quân Tiêu khựng lại, đôi mắt cụp xuống, và anh khẽ gật đầu.
Lúc trước, anh vẫn luôn bảo vệ Kỳ Anh, không cho ai biết thân phận của Kỳ Anh, anh nghĩ rằng anh có thể giấu cả một đời, kết quả lại ngược lại.
Bà Lãnh lại tiếp tục hỏi: “Nếu như Kỳ Anh thật sự không thể sinh con, con không thể không có con nối dõi, vậy thì chúng ta tìm một người phụ nữ đàng hoàng mang thai”