“Trong tủ lạnh toàn là đồ sống, tôi không biết nấu ăn” Gương mặt Đồng Kỳ Anh ấm ức trả lời.
Trong phòng thí nghiệm, nếu như cô muốn ăn gì thì dì Bùi sẽ sắp xếp đầu bếp trong nhà bếp làm đồ cho cô ăn.
Đúng rồi, dì Bùi đó là mẹ ruột của Bùi Hải Đăng, bà ta đối với cô còn tốt hơn đối với Bùi Hải Đăng.
Phó Quân Tiêu ngẩn người, sau khi hoàn hồn lại mới khẽ cười vươn tay ra xoa đầu của Đồng Kỳ Anh nói: “Vậy bây giờ anh làm đồ ăn đêm cho em ăn”.
“Tôi muốn ăn cơm xào thịt bò” Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt, giống như một chú mèo nhỏ đáng thương.
Phó Quân Tiêu cười nói: “Được, anh đi xào.
Nhưng sẽ không ngon lắm đâu”.
Lúc trước đều là Đồng Kỳ Anh làm cho anh ăn, bây giờ đến lượt anh làm cho cô ăn rồi.
Đồng Kỳ Anh đứng dậy, nhìn Phó Quân Tiêu mặc tạp dề bắt đầu làm cơm cho cô, sau khi xử lý lại thịt bò lấy ra từ trong tủ lạnh.
Phó Quân Tiêu làm theo hướng dẫn trên mạng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh nấu ăn cho người phụ nữ mà anh yêu thương.
Anh còn nhớ, lần đầu anh cùng Kỳ Anh xuống bếp là bị cô đuổi ra khỏi nhà bếp.
Bây giờ, anh không cần lo lắng bản thân bị Kỳ Anh đuổi ra rồi, ngược lại lo lắng bản thân làm không ngon, sẽ bị Kỳ Anh chê bai.
Không lâu sau đó, Phó Quân Tiêu bưng một đĩa cơm xào thịt bò nóng hổi đến trước mặt Đồng Kỳ Anh.
Anh ngồi đối diện cô, sau đó dùng tay chống lên má, dịu dàng nhìn cô ăn cơm.
Đồng Kỳ Anh cầm thìa, xúc một thìa cơm lớn, đang chuẩn bị đưa vào miệng ăn, Phó Quân Tiêu vội vàng vươn tay nắm lấy tay của cô, không nhịn được cười nói: “Nóng lắm, anh thổi cho em”
“Được thôi!” Đồng Kỳ Anh vui vẻ gật đầu, đưa thìa đến phía miệng của Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu thổi nhẹ, nhân cơ hội ăn một miếng cơm trong thia để bản thân nếm thử, may mà mùi vị cũng được.
Hóa ra nấu ăn cũng không khó đến vậy.
Sau khi Đồng Kỳ Anh phát hiện bản thân bị lừa, cô thu tay lại, lấy cả dĩa cơm đặt trước cả người mình, bảo vệ dĩa cơm mà nói: “Đây là của tôi, anh không được phép ăn nữa”
Anh “ồ” một tiếng, Phó Quân Tiêu che miệng trả lời: “Được.
”
Có lẽ vì không có những ký ức tồi tệ của lúc trước, Phó Quân Tiêu phát hiện, Kỳ Anh bây giờ sống rất hoạt bát, vô lo vô nghĩ.
Anh từ bỏ ân oán của mình, không truy cứu nguyên nhân cái chết của bố, bởi vì anh đã đổi lấy được tự do của Kỳ Anh ở chỗ Hạ Kiến Quốc, bảo toàn tính mạng của Kỳ Anh.
Hy vọng, quyết định này của anh là đúng đắn.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh vừa thổi vừa ăn, ăn vô cùng thỏa mãn, dịu dàng nói: “Kỳ Anh, từ ngày hôm nay, em được tự do rồi.
Bọn họ sẽ không bắt em về làm thuốc giải, em cũng không cần lo lắng cả đời này cứ phải chạy trốn”
“Em gọi anh là anh cả bởi vì anh lớn hơn em năm tuổi, nhưng em là vợ đàng hoàng chính thức của anh, sau này em không cần thận bị thất lạc, anh nghĩ em chết rồi.
Cho đến bây giờ, hai chúng ta mới lần nữa gặp lại nhau” Phó Quân Tiêu giải thích rõ ràng, còn chân tướng mọi chuyện là gì, đến một chữ anh cũng không nói cho cô biết.
Mà dường như Đồng Kỳ Anh không quá hứng thú đối với chuyện quá khứ của cô, vì vậy sau khi nghe Phó Quân Tiêu kể lại, chỉ vô thức nói: "Ồ!”.
Chữ này của cô khiển trong lòng của anh có chút đau đớn nhưng vẫn cảm thấy vui mừng thay cô.
.