Cô không muốn ở nhà ăn tối một mình, nhưng buổi tối nay cô còn phải đi gặp Phó Quân Tiêu nên Đồng Kỳ Anh đã cố ý ăn mặc trang điểm thật đặc biệt.
Bình thường thì hầu như cô không bao giờ trang điểm, hôm nay cô lại trang điểm nhẹ nhàng và còn dùng máy uốn tóc để uốn những lọn tóc dài theo kiểu lượn sóng đang thịnh hành nhất hiện nay.
Một người phụ nữ khi yêu thường trở nên điệu đà hơn.
Thậm chí Đồng Kỳ Anh còn không nhận ra hành động nho nhỏ của cô đã phản bội chính tâm hồn cô.
Sau khi trang điểm mặc quần áo xong, cô cho Tiểu Ái vào túi đồ và cùng cô đi ra ngoài.
Ở thành phố Thuận Canh rất ít nhà hàng cao cấp cho phép vật nuôi vào cùng, vì vậy cô rất may mắn khi có thể có một chỗ ngồi cho mình mà không cần đặt trước.
Khi người phục vụ của nhà hàng dẫn Đồng Kỳ Anh đi vào trong thì qua một tấm bình phong chạm rỗng, Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Tiêu và một người phụ nữ mà cô không quen biết đang ngồi đối diện với nhau.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy ống màu tím quyến rũ, khuôn ngực trắng ngần cao chót vót và lộ ra một nửa, cô ta gợi cảm và thanh lịch, dáng người lả lướt mà lại tinh tế.
Còn Phó Quân Tiêu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền không đeo cà vạt, hai chiếc cúc áo trên cùng không cài để lộ ra xương đòn xuất thần của người đàn ông.
Còn quả táo Adam nhô ra giữa cổ thỉnh thoảng lại lên xuống, tạo cho anh cảm giác cuốn hút vô cùng.
Họ thực sự là một cặp đôi trời sinh.
Lúc này Đồng Kỳ Anh không ngờ rằng tâm trạng của cô lại giảm mạnh đến mức cảm giác như tụt dốc không phanh.
Người phục vụ dẫn Đồng Kỳ Anh ngồi vào một góc tương đối lệch, góc này vừa vặn đối diện với Phó Quân Tiêu trên một đường nhìn nghiêng.
Đồng Kỳ Anh không có ý định tránh né, mà là bế theo Tiểu Ái và lẳng lặng ăn cơm.
Người phục vụ cũng đưa cho Tiểu Ái một chiếc ghế dành cho thú cưng.
Dù có thể mang thú cưng vào nhà hàng nhưng thú cưng cũng phải đeo khẩu trang.
Bộ đồ ăn của người không được dùng để cho thú cưng ăn và phải buộc thú cưng vào ghế để không ảnh hưởng đến bữa ăn của người khác.
Đồng Kỳ Anh tuân thủ theo mọi quy định, sau khi đồ ăn được đưa lên thì cô cắm đầu vào bữa ăn và ráng kiềm chế không nhìn Phó Quân Tiêu.
Tiểu Ái cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên lặng cùng cô trên chiếc ghế dành cho thú cưng.
“Lần này tôi đến đây, ngoài vai trò là bạn gái giả của anh thì tôi còn muốn tìm con gái ruột đã thất lạc nhiều năm của chú.
Chú tôi đã sắp xếp người giúp chú ấy tìm khắp mọi thành phố, còn thành phố Thuận Canh sẽ do tôi phụ trách.
Anh Quân Tiêu, anh là chủ nhà ở đây thì chi bằng anh hãy giúp tôi đi?” Hạ Huyền Tịch vừa thái bít tết vừa nói chuyện phiếm.
Phó Quân Tiêu nhíu mày hỏi: “Nhiều năm như vậy không tìm, bây giờ lại đột nhiên đi tìm.
Rốt cuộc chú của cô nghĩ như thế nào vậy?”
“Tôi nghe nói là ông nội muốn tìm đứa cháu nhỏ này.
Ông nội đã già, muốn đoàn tụ với gia đình là chuyện bình thường” Hạ Huyền Tịch nói tiếp.
“Được rồi, có khó khăn gì thì cứ nhờ tôi giúp.
Cô đừng ngại mở miệng” Phó Quân Tiêu gật đầu.
Hạ Huyền Tịch mỉm cười: “Vậy lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cần thiết đến địa chỉ e-mail của anh”
“Được” Phó Quân Tiêu trả lời một cách cởi mở.
Đồng Kỳ Anh ở đằng kia, cô xúc từng muỗng từng muỗng thức ăn đưa vào miệng, giống như là đang nhai sáp vậy.
Vốn dĩ cô đã cố gắng kìm chế bản thân, không cho cô nhìn về phía Phó Quân Tiêu nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể kìm lại được mà cứ nhìn chằm chằm về phía đó.
Lúc này, vừa hay bọn họ vừa dùng bữa xong.
Phó Quân Tiêu đứng dậy trước, nhưng khi người phụ nữ kia đứng dậy thì cô ta vừa đụng phải người phục vụ đang bưng một khay có hai ly nước trái cây ép đến từ phía sau.
Lưng của người phụ nữ đụng vào cái khay của người phục vụ và chính Phó Quân Tiêu đã nhanh tay lẹ mắt kéo người phụ nữ vào vòng tay của anh để cốc nước trái cây không bị lật đổ.
Người phục vụ đưa tay đỡ lấy cái cốc, lập tức cúi đầu khom lưng rồi liên tục xin lối.
Phó Quân Tiêu lấy ví tiền từ trong túi quần ra và đặt vào đĩa ăn tối của người phục vụ, trả cho người phụ nữ kia hai ly nước trái cây một cách rất lịch sự.
Người phụ nữ cũng cười cười một cách thoải mái và cũng không quở trách người phục vụ đã sai.
Dù chỉ là một tình tiết nhỏ nhưng có thể thấy được phẩm chất của đôi nam thanh nữ tú này thật tuyệt vời, vẫn giống như những phẩm chất đáng ngưỡng mộ mà lớp trẻ thường truyền tay nhau trên mạng.
Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại di động ra và không thể không gọi cho Phó Quân Tiêu.
Điện thoại đổ chuông chưa đến hai lần thì anh đã nhấc máy.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, xem ra anh vẫn còn giận cô.
Tuy rằng anh vẫn không phát hiện ra cô đang ở cùng sảnh nhà hàng với anh nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn vô thức cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng về phía anh.
Đồng Kỳ Anh do dự một chút mới khẽ khàng hỏi: “Anh cả, hôm nay anh về nhà ăn cơm không?”
Cô không biết tại sao cô phải cố ý hỏi cho rõ.
Có lẽ là do trong lúc nhất thời cô chưa tìm được chuyện gì để nói.
“Không về” Phía bên này anh trả lời rất nhanh chóng, điều này khiến Đồng Kỳ Anh rất đau lòng.
“Vậy… tối nay anh có về nhà không?” Cô hỏi lại, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
“Không về” Vẫn là hai chữ lạnh lùng này.
Anh quý trọng lời nói như vàng và dường như không muốn nói thêm vài lời với cô nữa, như thể đối với anh mà nói thì nếu anh nói thêm một lời với cô sẽ có vẻ rất lãng phí.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nữ quyến rũ vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh Quân Tiêu, lát nữa đi cùng tôi đến cửa hàng quần áo ở tầng dưới nha.”.