Đồng Kỳ Anh hít vài hơi, đột nhiên hai tay cô ôm lấy cổ của Phó Quân Tiêu.
Anh khẽ cúi đầu theo sức mạnh của cánh tay cô, thực ra anh đang phục tùng cơ thể cô nhiều hơn.
Đồng Kỳ Anh bất ngờ kiêng chân đứng lên, nhanh chóng lướt qua một nụ hôn trên môi anh.
Nụ hôn này cực kỳ nhanh, kiểu hôn môi cực kỳ thuần khiết này giống như chuồn chuồn lướt nước khiến anh suýt chút nữa không thể cảm nhận được sự mềm mại trên đôi môi của cô.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh bằng một trái tim đập mạnh và loạn nhịp, trong đôi mắt đen láy ấy hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé đã nghĩ thông suốt vẫn đang bám lấy anh và nhìn thấy khuôn mặt cô ửng hồng thì trong lòng dâng lên một cơn tê dại như thể bị một luồng điện yếu ớt đâm vào.
Vào lúc này, tâm trí và cơ thể đang được yêu thương chiều chuộng của anh bỗng nhiên xao động.
Đồng Kỳ Anh vẫn cúi đầu, gần như vùi cả khuôn mặt vào trong vòng tay của anh và nhẹ nhàng nhận lời: “Anh cả, em sẽ làm tốt vai trò là một người vợ của anh.
Em sẽ không làm gì có lỗi với anh cả”
Cho nên cô không muốn anh lại hiểu lầm cô và làm những điều bốc đồng để không phải tức giận lần nữa.
Trên thực tế, câu này đáng lẽ phải do anh nói mới đúng.
Anh sẽ là một người chồng tốt của cô và anh sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với cô nữa.
Khóe miệng Phó Quân Tiêu hơi nhếch lên, anh mơ hồ nhìn cô: “Hiện tại anh muốn làm chuyện đó với em, nhưng anh mong em sẽ chủ động.”
“Ở đây sao?” Đồng Kỳ Anh giật mình khẽ run lên.
Phó Quân Tiêu mỉm cười rồi ôm eo cô bế lên.
Đối với anh mà nói, cô thực sự rất nhẹ và anh đưa cô trở lại phòng dễ dàng như thể không tốn một chút sức lực nào vậy.
Khoảnh khắc cánh cửa kia vừa đóng lại, Đông Kỳ Anh cảm thấy hệ thống đại não của cô có phải vừa mới bị động kinh co giật hay không?
Mới sáng sớm cô đã thức dậy làm cho anh bữa sáng như một cô vợ trẻ nhưng anh lại chỉ muốn ngủ với cô.
Đêm qua, cô vẫn giấy giụa không thể để anh ngủ với cô một cách dễ dàng như vậy…
Bây giờ, anh lại muốn cô chủ động với anh sao?
Cô biết một nam một nữ sẽ phải làm những điều khiến người ta đỏ mặt khi ở trên giường, nhưng cô thực sự không biết phải làm như thế nào cả.
Dù sao cô cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhiều nhất là cô chỉ biết cởi hết đồ trân truông nằm đó và chờ được lâm hạnh mà thôi.
Đồng Kỳ Anh suy nghĩ một chút, lông mày cô hơi nhướng lên và đôi mắt mờ mịt bỗng chốc trở nên tươi cười.
Anh thực sự muốn cô, ừ?
Cô nới lỏng vòng tay trên cổ anh, thò tay xuống và lần mò đến vạt áo của bộ đồ ngủ anh đang mặc.
Cô lần lượt cởi bỏ từng hột cúc áo trên bộ đồ ngủ trắng như tuyết kia của anh ra.
Khi vạt áo được kéo sang hai bên một cách tự nhiên thì hai cơ bắp săn chắc và gợi cảm trên ngực anh lộ ra.
Không giống như ba năm trước, bây giờ nước da của Phó Quân Tiêu cũng vẫn trắng nhưng nó không phải là màu trắng yếu ớt mà là một màu lúa mì khỏe mạnh.
Trước mắt cô, cơ ngực rắn chắc của anh phập phồng lên xuống theo nhịp thở mà khiến Đồng Kỳ Anh chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy không hiểu tại sao lại nuốt nước miếng một cách không tự chủ được.
Không được không được.
Hãy lí trí một chút đi.
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Có điều Phó Quân Tiêu vẫn đứng trước mặt cô nở một nụ cười xấu xa trên khóe miệng, để mặc cô chơi đùa với cơ thể anh.
“Anh cả, chuyện là… anh… cao quá… Đồng Kỳ Anh nhón đôi chân trần hồi lâu, rốt cục không nhịn được liền mở miệng nói.
Phó Quân Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý, anh nghe theo lời cô mà ngồi xuống bên giường.
Đôi mắt u ám của anh nhìn cô không chớp, như thể anh cũng muốn biết người phụ nữ bé nhỏ của anh có thể làm gì tiếp theo.
Chỉ cần ve vãn tán tỉnh và không làm gì cả, có { thể cô sẽ như vậy lắm.
Đồng Kỳ Anh chống hai tay lên đầu giường, quỳ một gối giữa hai chân anh, chậm rãi dựa vào theo bản năng của cô mà tiếp cận anh.
Đôi môi của cô nhẹ nhàng hôn xuống đỉnh đầu anh, rồi hôn từ vầng trán đầy đặn của anh đi xuống.
Một chút lại một chút, cô cứ hôn nhẹ nhàng và nhẹ nhàng lần lượt cứ như thế dọc theo đường nét trên khuôn mặt của anh cho đến phía dưới.
Với một nụ cười nhẹ trên môi, cô chạm vào mắt, mũi, miệng, quả táo của Adam…
Mỗi lần cô hôn anh đều vô cùng dịu dàng, trong sáng và thuần khiết đến mức giống như cô không hề hôn anh.
“Anh cả, anh thích cảm giác này không?”
Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt và dịu dàng đối mặt với Phó Quân Tiêu.
Hơi thở của cô thở ra từ bên môi phả vào trên mặt anh, một cảm giác thật ngọt ngào.
Tư thế giữa ngây thơ và gợi cảm, cũng như những cử chỉ ngây ngô của cô đã khiến Phó Quân Tiêu cảm thấy rất hạnh phúc.
Mọi bộ phận trên cơ thể anh như được lấp đầy bởi xúc giác của đôi môi mêm mại của cô và mùi cơ thể của cô vẫn còn lưu lại trong mũi anh một mùi hương dễ chịu.
Đôi mắt đen trong veo và tĩnh lặng ban đầu dần dần sáng lên vì nụ hôn của cô và trong cơ thể anh có một luồng nhiệt đang chạy dọc khắp toàn thân.
Cô cứ như vậy mà dụ dỗ anh một cách rất dễ dàng.
“Kỳ Anh, anh muốn em” Giọng nói như thiêu như đốt của Phó Quân Tiêu như nghẹn lại, anh nhìn xuống người phụ nữ bé nhỏ đang rúc đầu vào trong vòng tay của anh.
Bàn tay nhỏ bé dịu dàng của cô đang từ từ luồn vào trong bộ đồ ngủ của anh, đầu ngón tay móc vào cạp quần, nhẹ nhàng kéo xuống, vô tình chạm vào khiến hơi thở của anh trở nên hỗn loạn.
“Anh cả… Đồng Kỳ Anh hơi ngước mắt lên, cô nhìn anh bằng một đôi mắt to trong veo và vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
Đôi môi hồng mềm mại ướt đẫm nước miếng, nhìn bóng loáng: “Anh chắc chắn là anh muốn em chứ?”
Phó Quân Tiêu trượt quả táo Adam của anh: “Ừ, anh chắc chắn”
“Vậy… Đồng Kỳ Anh khẽ nhếch miệng cười, cô cố ý kéo dài âm cuối ra..