Sau bàn làm việc là cả một tủ sách, tủ sách có cầu thang ẩn, mô hình massage trên cầu thang là ý tưởng của Phó Quân Bác gợi ý cho cô.
Thời gian ba năm, Phó Quân Tiêu đã sắp xếp các loại sách liên quan đến kinh doanh và tài chính chất đầy lên kệ sách.
Một bên khác, cửa sổ sát sàn một mặt trong suốt vô cùng sạch sẽ và sáng sủa, cho phép ánh sáng mặt trời tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Chỉ nhìn thấy anh một bên ngồi nghe điện thoại, một bên ký tên lên văn kiện, căn bản không phát hiện cô đã đi vào phòng của anh.
Đồng Kỳ Anh ngồi xuống cái sofa bên cạnh, không phát ra tiếng động, lặng lẽ quan sát Phó Quân Tiêu đang nghiêm túc làm trên bàn làm việc.
Các đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng sắc sảo.
Ngũ quan có sự pha lẫn
g máu phương Tây và phương Đông, lông mày sắc nét và anh tuấn, chiếc áo sơ mi được cài cúc, và thắt chiếc cà vạt chỉnh tề, cả người sạch sẽ và thoải mái tỏa ra khí chất của người đàn ông doanh nhân.
Phó Quân Tiêu quả thật rất đẹp trai, rất anh tuấn, có hình mẫu của đàn ông.
Nhưng mà cô đã quen anh ba năm, anh chưa từng tiến vào trái tim cô.
Nếu như không phải anh ép cưới cô có lẽ cả đời này của cô sẽ không có bất cứ quan hệ gì với anh.
Đồng Kỳ Anh nghĩ tới nghĩ lui, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, đánh giá người chồng sau này của mình.
Mãi đến cả tiếng sau, Phó Quân Tiêu mới kết thúc công việc trong tay mình, vô ý ngẩng đầu mới nhìn thấy cô.
“Em đến lúc nào vậy?” Trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của anh, ánh mắt lúc đầu trong công việc lãnh đạm và sắc bén, trong chốc lát hiện lên một tia dịu dàng và cưng chiều, khóe môi cong nhẹ lên.
“Vừa đến” Đồng Kỳ Anh ung dung đứng lên từ ghế sofa, dừng lại một chút cô nói thêm: “Em đi dạo một hồi mới đi đến đây”
Thật ra, cô vẫn luôn ở đây đợi anh, anh lại chẳng biết gì.
Nghĩ đến lúc anh làm việc thật sự rất nghiêm túc nha.
“Vậy chúng ta đi đi.” Phó Quân Tiêu đứng dậy lấy chiếc áo tây trang treo lên giá đồ, sau đó gài nút dưới của bộ vest, động tác vừa ung dung vừa không mất đi sự nho nhã.
“Được thôi!” Đồng Kỳ Anh khẽ cười.
Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, ưu nhã vươn tay ra về phía cô.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người không hiểu gì cả, nghĩ rằng anh muốn lấy chìa khóa xe, thể là nhấc tay mở túi tìm chìa khóa xe.
Phó Quân Tiêu không nhịn được nhướng máy, bàn tay lớn trực tiếp kéo bàn tay nhỏ của cô đang tìm tới tìm lui trong túi xách, khóe miệng nhếch lên nắm tay cô đi về phía bên ngoài.
Họ đi đến đâu, các nhân viên đều lần lượt dừng lại nói: “Xin chào tổng giám đốc, phu nhân!” Từng âm thanh nối nhau vang lên.
Cô đi trong sự hâm mộ của các nữ nhân viên, được anh cưng chiều nắm tay dẫn đi.
Đồng Kỳ Anh vừa đi vừa lén lút nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh.
Vô cùng hoài nghi động cơ của anh! Anh nắm tay cô đi ở chốn đông người là muốn làm gì đây?
“Hai chúng ta như thế này, có giống đang yêu đương không?” Phó Quân Tiêu gắt gao siết lấy tay của Đồng Kỳ Anh, một khắc cũng không hề buông lỏng, đôi mắt dài màu đen híp lại nhìn cô.
“Theo đuổi, yêu đương, kết hôn” Phó Quân Tiêu khẽ nhướng mày trịnh trọng nói.
Đồng Kỳ Anh dội cho anh một gáo nước lạnh: “Anh làm ngược lại rồi”
“Không sao, anh sẽ đem những cái mà anh có được, bù đắp cho em, một chút cũng không thiếu” Phó Quân Tiêu cười.
Sau khi cô quay về bên cạnh anh, anh có cảm giác thái độ của cô đối với anh cũng tốt lên nhiều.
ít nhất không cự tuyệt anh hôn cô, không kháng cự anh đến gần cô, thậm chí còn chủ động vì anh làm một số chuyện.
Giống như, xuống bếp nấu ăn cho anh, lúc anh làm việc không làm phiền anh, lặng lẽ kiên nhẫn đợi anh, còn có bây giờ chủ động hẹn anh đi ăn cơm.
Anh chưa yêu đương bao giờ, nhưng vì cô, anh sẽ nghiêm túc học.
Cô không chỉ là mối tình đầu của anh, còn là người vợ duy nhất của anh.
Anh có lông mày lưỡi kiếm, mắt ngôi sao, mũi thẳng và đôi môi mỏng.
Khuôn mặt của người đàn ông này, anh tuấn và hoàn mỹ, nhưng tại sao dáng vẻ lúc cười lại xấu xa như vậy?
Đồng Kỳ Anh trong chốc lát thất thần.
Trong những cái xấu của anh còn có sức hấp dẫn mê người, mê hoặc mỗi tế bào thần kinh trên người cô.
Phó Quân Tiêu khác với Phó Quân Bác, nếu như Phó Quân Bác là Tư Văn thì Phó Quân Tiêu sẽ là Bại Loại.
Sau khi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Phó Thị, anh không có dẫn cô đi bãi đậu xe lấy xe, mà nắm tay cô đi dọc đường, chầm chậm đi dạo.
Cô đi theo bước đi của anh, bàn tay anh nắm tay cô, trên cổ tay lộ ra chiếc vòng lụa anh đã đeo ba năm.
Chiếc vòng lụa màu xanh có ý nghĩa gì vậy? Cô không biết.
Nhưng trong lòng anh vô cùng hiểu rõ.
Đây là dây tơ xanh, cũng là tình ý của anh, là sợi dây tình cảm không ngừng của anh dành cho cô.
“Kỳ Anh, anh.”
“Chú ơi, mua hoa tặng cho chị gái xinh đẹp kế bên đi ạ!” Đột nhiên, truyền đến âm thanh non nớt của một bé gái, cắt đoạn lời của Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu cùng nhau quay về hướng có âm thanh..