“Được ạ” Lạc Minh Anh lịch sự nhận lấy hộp cơm cách nhiệt trong tay Đồng Kỳ Anh.
“Cảm ơn” Đồng Kỳ Anh cảm ơn, sau đó xoay người đi vào thang máy không chút do dự.
Và tư thế lạnh lùng vô tình kia của Đồng Kỳ Anh khiến Lạc Minh Ánh vô cùng ngạc nhiên.
Nếu cô đã nghi ngờ rằng cô ta yêu thầm Phó Quân Tiêu thì tại sao cô không coi cô ta như tình địch mà đề phòng chứ?
Lạc Minh Anh không ngờ rằng thậm chí Đồng Kỳ Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc phải đề phòng cô ta cả.
Nếu Lạc Minh Ánh có khả năng giật Phó Quân Tiêu đi thì hãy để cô ta giật anh đi.
Bất cứ lúc nào Đồng Kỳ Anh cũng sẵn sàng từ bỏ thân phận mợ cả nhà họ Phó.
Sau khi Lạc Minh Ánh trở về phòng thư ký, cô ta mở hộp cơm cách nhiệt mà Đồng Kỳ Anh mang đến thì thấy trong đó có một món mặn, một món chay, một món canh và một món điểm tâm.
Cô ta đã đổi món mặn và canh của Đồng Kỳ Anh làm thành món mặn và canh do cô ta làm.
Tuy nhiên, cô ta không hiểu tại sao món tráng miệng do Đồng Kỳ Anh làm lại là “bánh xốp thiên nga” và “bánh xốp ếch” chứ?
Lạc Minh Anh không muốn phủ nhận rằng tay nghề của Đồng Kỳ Anh thực sự rất tốt, hai con thiên nga và con ếch này được làm giống y như đúc.
Khi Phó Quân Tiêu bước ra khỏi phòng họp và đi ngang qua phòng thư ký, Lạc Minh Ánh nhanh chóng đứng dậy và vội ngăn anh lại.
“Tổng giám đốc Phó, đây là bữa trưa mà vợ anh mang đến cho anh.” Lạc Minh Anh lấy hộp cơm cách nhiệt ra.
Ánh mắt của Phó Quân Tiêu nhìn theo và thấy đó là hộp cơm cách nhiệt mà Kỳ Anh thường lấy ra, vì vậy anh đưa tay ra nhận lấy không chút do dự.
“Cô ấy đâu rồi?” Anh hỏi.
Lạc Minh Ánh chột dạ đáp: “Đã đi rồi ạ”.
Thực tế, cô đã bị cô thư ký này đuổi đi.
Phó Quân Tiêu khẽ nhíu mày, lẳng lặng xách hộp cơm cách nhiệt về phòng làm việc.
Trong hộp cơm cách nhiệt, lớp dưới cùng là canh, từ dưới lên là cơm, các món thịt, món chay và món tráng miệng.
Vì vậy, ngay khi Phó Quân Tiêu mở hộp cơm ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là “thiên nga” và “ếch”
Thấy vậy, khóe môi anh liền khẽ nhếch lên.
Anh lập tức quên mất những chuyện ngày hôm đó cô cùng em trai Phó Quân Bác bỏ trốn và còn nói dối là đã có thai.
Ngay sau đó Phó Quân Tiêu đậy nắp hộp cơm cách nhiệt lại, nhấc hộp cơm cách nhiệt lên và lấy chìa khóa xe rồi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc một mình.
Hôm nay thím Lưu xin nghỉ phép về quê, hai ngày nay cũng không thấy bóng dáng của Nhiên Hoàng Minh đầu.
Hiện giờ Đồng Kỳ Anh là người duy nhất còn lại trong căn nhà riêng rộng lớn này.
Sau khi trở về từ tòa nhà tập đoàn Phó Thị, cô đã tự nấu bữa trưa cho mình và ngồi trong phòng ăn để thưởng thức nó một cách chậm rãi.
Lúc này, trường mẫu giáo thú cưng ở Úc lại gửi email cho cô.
Họ nói với cô rằng nếu cô và Phó Quân Bác không nhận Tiểu Ái về thì họ sẽ bán Tiểu Ái cho gia đình khác nuôi.
Thực ra, lý do cô chậm trễ đón Tiểu Ái là vì sợ mọi người nhìn thấy và suy nghĩ lung tung.
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, gửi lại một cái email cho bên kia.
Cô gửi địa chỉ và số điện thoại liên lạc của nhà riêng cho bên kia, thanh toán cước phí và đồng thời yêu cầu bên kia vận chuyển Tiểu Ái qua.
Đúng lúc này, có tiếng cánh cửa bật mở khiến cô hoảng sợ.
Khi cô đứng dậy từ phòng ăn và chạy ra ngoài, cô thầm thở phào khi thấy người bước vào là Phó Quân Tiêu.
Nhà riêng của Phó Quân Tiêu rất rộng, từng có lực lượng an ninh tuần tra nhưng giờ không có bảo vệ nữa mà được bảo vệ bởi hệ thống an ninh thông minh mới lắp đặt trong nhà riêng.
Vì vậy, người lạ hoàn toàn không thể vào được.
“Anh xong việc rồi à?” Đồng Kỳ Anh lúng túng khẽ hỏi.
Phó Quân Tiêu thay giày, bước đến bàn ăn ngồi xuống với hộp cơm cách nhiệt.
Khi anh thấy Đồng Kỳ Anh cũng đang dùng cơm trưa, thì lãnh đạm nói: “Chúng ta cùng ăn đi.”
“Được.” Đồng Kỳ Anh trở lại bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Phó Quân Tiêu rồi mở hộp cơm cách nhiệt đưa cho anh.
Khi cô lấy mỗi tầng đồ ăn ra thì nhìn thấy món thịt và món canh đã bị thay thế, người đầu tiên trong đầu cô nghĩ đến chính là Lạc Minh Ánh.
Cô thực sự không ngờ rằng Lạc Minh Ánh lại giở trò này với cô.
Đột nhiên, Đồng Kỳ Anh nảy ra một ý tưởng.
Cô nhẹ nhàng đẩy hai món cô vừa xào lên trước mặt Phó Quân Tiêu.
“Anh hãy nếm thử tất cả những món ăn này, sau đó sắp xếp theo thứ tự.
Chẳng hạn như món yêu thích và ngon nhất sẽ được xếp đầu tiên, vân vân” Đồng Kỳ Anh lần lượt gõ năm ngón tay lên bàn, áp má vào tay kia rồi nhìn Phó Quân Tiêu và khẽ cười nói.
Phó Quân Tiêu liếc nhìn Đồng Kỳ Anh rồi cầm đũa lên, món đầu tiên là “bánh xốp thiên nga”
Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh không cần nghĩ cũng biết rằng nhất định anh cả của cô sẽ xếp món “bánh xốp thiên nga” và “bánh xốp ếch” của cô ở vị trí thứ nhất.
Sau khi Phó Quân Tiêu lần lượt nếm xong các món ăn, thì đúng là anh đã xếp xếp món “bánh xốp thiên nga” và “bánh xốp ếch” ở vị trí đầu tiên, tiếp theo là hai món ngẫu nhiên do cô tự nấu, tiếp theo là các món chay trong hộp cơm cách nhiệt và sau đó là món thịt và món canh.
Lúc này, Đồng Kỳ Anh cảm thấy tâm trạng của cô rất tốt mà không thể giải thích được vì sao lại như vậy.
Cho dù anh cả không biết mọi chuyện đã xảy ra nhưng anh cả vẫn cho rằng món ăn mà cô nấu mới là ngon nhất.
Phó Quân Tiêu nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Đồng Kỳ Anh thì trong lòng cũng theo đó mà vui mừng, sau đó cầm bát đũa lên và tự mình bắt đầu ăn.
Anh đã bận rộn cả buổi sáng, giờ lại được nhìn thấy nụ cười trên môi cô nên vừa mệt vừa đói lại thêm tâm trạng vui vẻ mà cảm giác thèm ăn lại bộc phát.
“Có chuyện gì mà khiến cho em vui vẻ như vậy?” Phó Quân Tiêu không kiềm chế được nên buột miệng hỏi..