“Thành Hưng, đừng nói gì nữa.
Anh cứ uống thuốc trước đi đã, được không?” Đồng Kỳ Anh nghẹn ngào nói, trái tim vốn đã đóng băng của cô lúc này cũng đã nứt ra vì tính mạng yếu ớt của anh ấy nhưng lý trí thì không cho phép cô lại tiếp tục tái phạm nữa: “Em xin anh hãy biết trân trọng bản thân, chúng ta hãy buông tha cho nhau, được không? Em đã kết hôn và đã có con của riêng em rồi.
Giữa chúng ta thật sự là không thể.
Đừng tự hành hạ bản thân nữa...”
“Có đúng thật là em đã kết hôn rồi không?”
“Đúng vậy, đúng thật là em đã kết hôn rồi.”
“Hãy ly hôn với anh ta và quay lại với anh, được không?”
“Thành Hưng, anh đừng như vậy nữa.”
“Kỳ Anh, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa được không? Anh không muốn lo lắng cho chuyện của Lý Tư San nữa và anh cũng không muốn lo cho Hạ Tiêu nữa.
Chỉ cần em quay lại với anh, hai chúng ta sẽ ở đây canh giữ mộ phần của bà cả một đời này, được không?”
Phó Quân Bác cố gắng chống hai tay để đỡ bản thân anh ấy khỏi vòng tay của Đồng Kỳ Anh và quay sang nhìn cô.
Bàn tay to mảnh khảnh của anh ấy ôm lấy hai má cô và khẽ run lên.
“Sau lần từ biệt trong mưa hôm ấy, anh đã tìm em.
Anh nghĩ rằng em sẽ ở khách sạn và nghĩ rằng em sẽ không sử dụng tên thật để tránh mặt anh.
Anh đã đi đến từng khách sạn và cầu xin họ cho anh xem camera theo dõi.
Cuối cùng anh cũng tìm thấy em nhưng em lại tìm một người đàn ông khác để chọc giận anh.
Kỳ Anh, anh không cần bất cứ điều gì cả nhưng anh không thể sống thiếu em được.”
Phó Quân Bác nói một cách trìu mến và nghe rất bùi tai.
Đồng Kỳ Anh đáp lại ánh mắt của anh ấy, cô đưa tay lên gỡ bàn tay anh ấy đang ôm hai má của cô ra và lạnh lùng thản nhiên nói: “Em đã mang thai đứa con của anh ấy rồi.”
Lời nói của cô như vết dao đâm sâu vào trái tim của Phó Quân Bác.
Ánh mắt của Phó Quân Bác từ từ di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên vùng bụng phẳng lì của cô.
Đồng Kỳ Anh chột dạ ôm bụng rồi khẽ nhíu mày, sau đó nói thêm: “Sáng nay em vừa mới kiểm tra.”
“Em...” Phó Quân Bác mở to mắt nhìn cô như không thể tin nổi.
“Bây giờ, tất cả chúng ta đều có con riêng của mình.
Vì vậy...”
“Anh ta đối xử với em như thế nào?” Anh ấy ngắt lời cô.
“Anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Phó Quân Bác nhớ lại người đàn ông mà anh ấy đã gặp trong khách sạn vào ngày hôm đó.
Mặc dù trông anh ta hơi luộm thuộm nhưng có vẻ như anh ta rất tốt với Kỳ Anh.
Cuối cùng anh cũng lộ vẻ xúc động, lấy viên thuốc trong lòng bàn tay Đồng Kỳ Anh và nhét thẳng vào miệng, khô khốc nuốt xuống.
Đồng Kỳ Anh vui mừng vội cầm lấy cốc nước đưa cho anh ấy.
Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh rồi nở một nụ cười gượng gạo và sau khi nhận cốc nước thì anh ấy nhấp một ngụm tượng trưng.
“Em phải về rồi.
Khi nào anh khỏe lại thì hãy đi thăm bà ngoại.
Mộ bà ngoại ở phía sau ngọn núi này, trên núi có đường đi lên đấy.” Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói.
Phó Quân Bác đặt cốc nước xuống và giữ chặt lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Trời tối rồi.
Nếu em xuống núi một mình thì anh không yên tâm.
Ngày mai em hãy về.”
Đồng Kỳ Anh vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn xuống núi từ lâu.
Không biết từ lúc nào, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Lúc này nếu cô xuống núi thì cô cũng không thể bắt xe buýt nhỏ đến thị trấn được.
“Ục.”
Có tiếng sôi ục ục vì đói bụng phát ra.
Đồng Kỳ Anh quay lại liếc nhìn Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác cười một cách lúng túng: “Cả ngày hôm nay anh chưa ăn cơm...”
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh đứng dậy đi phòng bếp.
Cô nhóm lửa, nấu cơm, rửa rau, thái rau...
Sau khi bước xuống giường, Phó Quân Bác đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng dáng của Đồng Kỳ Anh đang khéo léo làm việc trong bếp mà anh ấy mơ hồ nhớ tới cảnh bà ngoại cũng đang nấu ăn cho anh ấy và Kỳ Anh ở trong bếp.
May mắn thay, Kỳ Anh không phải là em họ của anh ấy...
Đồng Kỳ Anh ngồi trên băng ghế sau bếp làm bằng đất màu đen tuyền, cô cầm lấy ống thổi, thổi lửa rồi sau đó thêm vào đó vài thanh củi khô.
Nếu không phải Phó Quân Bác dựa vào ký ức tìm tới đây thì anh ấy thật sự không biết Kỳ Anh của anh ấy còn có một mặt khả năng như vậy.
Cô có thể chăm sóc vườn hoa và vườn rau, trồng các loại thảo mộc và sửa chữa túp lều để giữ cho chúng được sạch sẽ ngăn nắp.
“Anh đã xem bản vẽ thiết kế mà em thiết kế cho chỗ này.
Em định xây một ngôi nhà bằng gỗ mà không có bê tông cốt thép à?” Phó Quân Bác dựa vào khung cửa và cố gắng chống đỡ cơ thể của anh ấy rồi hỏi cô.
Đồng Kỳ Anh đứng dậy từ phía sau bếp, lại đi đến trước bếp, nhấc nắp nồi lên bắt đầu nấu nướng.
Cô không khỏi tự mãn nói: “Thế nào? Thiết kế của em tốt, đúng không? Một ngôi nhà bằng gỗ, lưng dựa vào núi và quay mặt hướng về biển mây.”
“Một chỗ ở hình vuông rộng hơn mười mẫu, có tám chín căn nhà tranh.
Phía sau mái hiên được phủ bóng mát của những rặng liễu, phía trước là những cây đào, cây mận.” Phó Quân Bác vui vẻ cười và buột miệng nói.
Đồng Kỳ Anh nhướng mắt liếc nhìn Phó Quân Bác, thấy biểu cảm của anh ấy đã được cải thiện thì cô nói đùa: “Anh là sinh viên ngành khoa học xã hội lại bị ngành khoa học kỹ thuật để lỡ mất.
Anh có thể đoán được nguồn cảm hứng thiết kế của em đến từ đâu à.”
“Người đàn ông có thể khiến em từ bỏ công việc để về vườn trồng rau và lại vì anh ta mà mang thai một đứa con thì hẳn phải có điều gì đó đã khiến em cảm động.” Nụ cười trên gương mặt của Phó Quân Bác dần dần biến mất và đôi mắt anh ấy lại trở nên buồn bã.
Kỳ Anh lại kết hôn với một kiến trúc sư, chẳng lẽ trong lòng cô vẫn luôn canh cánh trong lòng sao?
Suy cho cùng thì ngay từ đầu, cô vì anh ấy mà mới đi học chuyên ngành kiến trúc xây dựng..