Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 362: Anh Dụ Dỗ Cô Làm Việc Đó






Bàn tay to thon dài của anh vén mớ tóc rối bù trên mặt cô, đôi môi mỏng của anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Lập tức hơi thở thơm tho của cô xông vào mũi anh khiến anh hơi nôn nao trong lòng.
Một cảm giác tê dại và ngứa ngáy từ đôi môi tràn vào trái tim cô, hai mắt của Đồng Kỳ Anh như mơ màng, ruột gan cô bối rối.
Đôi môi của Phó Quân Tiêu rất mềm và ẩm ướt.

Anh mơ hồ lướt qua má cô đến dái tai và dọc xuống cổ cô.
Trái tim của Đồng Kỳ Anh đập nhanh hơn, lồng ngực cô phập phồng rất mạnh.

Cảm giác sợ hãi cũng theo đó mà càng ngày càng mạnh hơn khiến cô lo lắng không yên.
Anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại.

Còn ánh mắt của Phó Quân Tiêu hiện lên đầy vẻ ham muốn, đôi mắt đen sâu thẳm nhuộm một lớp màu khiến người khác khó nắm bắt.

Sắc môi mỏng diễm lệ một màu nước rất mơ hồ.
Anh nhìn cô trìu mến, quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống.
“Đau...!anh cả, đừng.” Đồng Kỳ Anh khẽ kêu lên chống cự, ánh mắt xinh đẹp của cô ngân ngấn nước.
Cô cắn môi và khép chặt hai chân vào nhau.
“Kỳ Anh, em...” Phó Quân Tiêu do dự muốn nói rồi lại thôi, hành động dừng lại của cô khiến cho anh không thể không nghi ngờ.
Linh tính mách bảo anh rằng đây là lần đầu tiên của cô.
Sao có thể chứ? Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Có thể đây chỉ là ảo giác của anh thôi.
Nhưng những lời này, anh không thể hỏi cô được.
Thực ra anh không quan tâm đây có phải là lần đầu của cô hay không.
Bởi vì anh yêu chính là con người cô.
“Anh cả...!đừng...!em còn chưa chuẩn bị xong...” Bỗng nhiên sống mũi của Đồng Kỳ Anh cay cay, nước mắt lưng tròng rồi toàn thân run rẩy co chân lại.
Cô đang cố thoát khỏi sự khiêu khích của anh.
Thật ra, cô tạm thời vẫn không thể chấp nhận được việc thân mật với một người đàn ông mà cô không yêu.
Ngay cả khi bây giờ anh đã là chồng của cô.
Cứ mỗi lần đến bước này là cô luôn từ chối anh.
Dù là trước đây hay bây giờ, cô đều từ chối anh hết lần này đến lần khác.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, rốt cuộc anh cũng cảm thấy mềm lòng.
“Cục cưng, anh xin lỗi em.” Phó Quân Tiêu đau khổ đưa tay ra lau nước mắt trên khóe mắt Đồng Kỳ Anh: “Anh sẽ không ép em nữa.”
Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy tủi thân vô cùng, lại cộng thêm những lời Phó Quân Bác nói với cô hôm nay khiến cho những kiềm nén và khó chịu trong lòng cô bao lâu nay như òa vỡ.


Nước mắt cô cứ thế lã chã tuôn rơi.
“Ngoan, đừng khóc nữa.” Phó Quân Tiêu đau lòng nhìn cô, anh không muốn nhìn thấy cô tiếp tục khóc thì ôm cô vào lòng rồi từ từ kiên nhẫn và nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Nếu còn khóc nữa thì sáng mai ngủ dậy hai mắt sẽ sưng vù như mắt ếch, sẽ xấu lắm đó.”
“Anh lại nói em là ếch, anh chê em xấu sao?” Đồng Kỳ Anh nằm trong vòng tay của Phó Quân Tiêu liền bĩu môi và phản bác lại một cách phẫn nộ.
Có người phụ nữ nào mà không thích làm đẹp chứ? Cho dù bản thân không xinh nhưng chẳng ai muốn nghe chồng mình nói rằng mình xấu cả.
“Không, không, không, anh mới là con ếch, còn cục cưng Kỳ Anh của anh là một con thiên nga xinh đẹp.” Phó Quân Tiêu nghiêm nghị nói với một khát vọng sống sót vô cùng mãnh liệt: “Ừ, anh là một con cóc và muốn ăn thịt thiên nga.”
“Hừ, anh chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Đồng Kỳ Anh bướng bỉnh bất mãn nói.
Phó Quân Tiêu nghe tiếng khóc của cô đã giảm bớt, từ nức nở chuyển sang nức nở nhẹ nhàng thì cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, thay vì tiếp tục những việc vừa làm thì đột nhiên anh đứng dậy rồi ôm lấy Đồng Kỳ Anh vào phòng tắm.
Anh đặt cô ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn cạnh bồn tắm, cúi xuống nhìn ngang hàng với cô rồi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má cô.
“Chỉ có nước mắt của em mới khiến anh đau lòng đến vậy.” Đây là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của anh.
Nói xong anh liền rời khỏi phòng tắm.
Đồng Kỳ Anh ngước mắt nhìn cánh cửa phòng tắm được anh nhẹ nhàng đóng lại, trong lòng cảm thấy hỗn độn.
Cô và Thành Hưng đã thật sự không còn khả năng nữa, đây là sự thật trước mắt không thể chối cãi.
Mà anh...
Phó Quân Tiêu...

Cảm giác mà anh cho cô khiến cô không thể nói nên lời.
Nếu anh không phải là anh trai ruột của Phó Quân Bác thì tốt biết bao.
Như vậy thì mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu, cô sẽ không nhớ đến Phó Quân Bác.
Sau khi Đồng Kỳ Anh vào phòng tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm và quấn áo choàng tắm của Phó Quân Tiêu.
Áo choàng tắm của Phó Quân Tiêu rất lớn, nên nó quấn quanh người cô như một tấm chăn nhung trắng.
Căn phòng này thuộc về Phó Quân Tiêu, nhưng cô không thấy bóng dáng Phó Quân Tiêu đâu.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô cứ ngủ trên chiếc giường lớn như thế này của anh có vẻ không được hay lắm, vì vậy cô xoay người rời khỏi phòng và đi tới căn phòng bên cạnh nơi cô từng ngủ.
Tuy nhiên, khi sáng hôm sau cô tỉnh lại thì cô lại phát hiện ra rằng mình đã ngủ lại căn phòng của Phó Quân Tiêu.
Hơn nữa, Đồng Kỳ Anh vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy một con gấu bông ngây ngô ôm một trái tim màu hồng đào.
Bên trong trái tim là chữ “LOVE” được thêu bằng chỉ vàng...
Và trên vòng tay của chú gấu bông là ba đóa bông hồng xanh được bó lại bằng dải ruy băng ren xanh thắt thành hình nơ bướm và có tấm thiệp trên đó..