Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 357: Đi Khách Sạn Thuê Phòng






“Cô cũng nghiên cứu mấy thứ này sao?” Hạ Tỉnh Lung vừa thao tác máy tính, chỉnh sửa bản thiết kế của mình, vừa nói chuyện phiếm với Đồng Kỳ Anh.
“Tôi cùng với bà ngoại đã từng học qua thảo dược.

Đương nhiên sẽ hiểu được công dụng của hoa cỏ, lúc nhỏ bà ngoại của tôi còn điều chế nước vệ sinh cho tôi, để dùng giảm ngứa khi bị muỗi cắn.” Đồng Kỳ Anh nghiêm túc nói.
“Bà ngoại của cô lúc trẻ chắc chắn là một đại mỹ nữ!” Hạ Tỉnh Lung tán thưởng nói.
Đồng Kỳ Anh nhếch miệng cười: “Đó là đương nhiên!”
Hạ Tỉnh Lung cười hà hà tiếp tục nói: “Nói đi nói lại, cô nói xem cô nữ thư kí và chồng sau của cô, tám chín phần là có quan hệ.”
“Tại sao?” Đồng Kỳ Anh không cho là vậy.
“Nếu không tại sao trên người chồng cô lại có mùi hương của cô nữ thư ký đó.”
"Loại sương tinh khiết này chỉ để lại mùi thơm thoang thoảng khi xịt lên cơ thể.

Không thể hòa chung với nhau qua không khí.


Cô có nghĩ đó là nước hoa không?"
“Vậy cô muốn chứng minh điều gì?”
Đúng vậy.
Cô muốn chứng minh điều gì?
Cô rất muốn nói là Phó Quân Tiêu với cô nữ thư ký Lạc Minh Ánh có quan hệ mập mờ với nhau.Nhưng mà chỉ dựa vào điểm này, thì hoàn toàn không xác định rõ được.
Lỡ như nữ thư ký Lạc Minh Ánh đó tự làm nhiều kem dưỡng hương bạc hà, bản thân không dùng hết, liền tặng miễn phí cho Phó Quân Tiêu một bình dùng thì sao.
Đồng Kỳ Anh một tay áp lên má, một tay dùng keo dán lên tờ giấy mô hình, thản nhiên trả lời: "Muốn tìm lý do ly hôn!”
Hạ Tỉnh Lung không nhịn được nói: “Cô vừa mới kết hôn, liền muốn ly hôn.

Kỳ Anh, cô không phải là nhắm vào tiền của người ta chứ, ly hôn rồi muốn chia tài sản của người ta.”
“Bây giờ tôi thiếu tiền thật nhưng không đến mức thiếu đạo đức như vậy chứ!” Đồng Kỳ Anh tức giận liếc Hạ Tỉnh Lung một cái.
“Cô biết chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên ngón tay của cô là bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Dựa vào kích thước của viên kim cương hồng này, ít nhất cũng bảy trăm triệu trở lên.”
“Mắc như vậy?” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc.
Hạ Tỉnh Lung cười hà hà hai tiếng, làm dáng vẻ của một người tư vấn hôn nhân: “Kỳ Anh à! Có một người đàn ông tiêu tiền vì cô, còn không chê cô là người đã lập gia đình, cô nên trân trọng người ta mới đúng.”
“Nhưng mà tôi không yêu anh ấy, anh ấy cũng không yêu tôi, hơn nữa anh ấy cưới tôi chỉ là vì ngoại hình của tôi giống với...!mối tình đầu của anh ấy mà thôi!” Đồng Kỳ Anh lẩm bẩm một mình, trong lòng nghĩ Tô Hoài Lan chắc cũng tính là mối tình đầu của Phó Quân Tiêu nhỉ.
“Cô cùng anh ta kết hôn rồi, quản những chuyện xảy ra trong quá khứ làm gì? Có một loại yêu gọi là lâu ngày sinh tình.

Càng huống hồ, hai người là vợ chồng.


ở lâu rồi, tự nhiên sẽ có cảm tình.”
“Gạt những vấn đề này sang một bên, vấn đề chủ yếu là anh ấy là anh cả của chồng trước tôi, anh ruột đó! Anh nói, trong lòng tôi không khó chịu sao?” Gương mặt Đồng Kỳ Anh sầu não thở dài.
Hạ Tỉnh Lung cười nói: “Anh của chồng cũ thì sao? Pháp luật nào quy định sau khi ly hôn thì không được phép gả cho anh của chồng trước?”
“...” Đồng Kỳ Anh nhất thời bị Hạ Tỉnh Lung nói đến cạn lời.
Hạ Tỉnh Lung tiếp tục nói: “Bây giờ cô đừng có nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, không bằng thử sống chung xem sao.

Tại sao cứ giam cầm bản thân mình vào cái lồng làm gì?”
“Bỏ đi! Không nói chuyện của tôi nữa, bây giờ làm xong việc của anh trước đi.” Đồng Kỳ Anh cười khổ, tiếp tục vùi đầu vào công việc trong tay mình.
Thật ra lúc bắt đầu, cô thực sự không nghĩ bản thân mình sẽ đột nhiên kết hôn cùng anh của chồng trước.
Điều cô nghĩ đến nhiều nhất là cô đã dành phần đời còn lại của mình một mình sống trong ngôi nhà của bà cô ở khu vực núi sâu của Tây Trấn, Hải Vân.

Cùng với sự trôi đi của thời gian, Đồng Kỳ Anh cảm thấy sẽ có một ngày bản thân quên đi Phó Quân Bác, sẽ không yêu người tên Thành Hưng trong lòng đó nữa.
Bởi vì, cô cảm thấy thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương tình cảm.
Hạ Tỉnh Lung biết Đồng Kỳ Anh tự có cách nghĩ của bản thân, thế là anh ta cũng biết điều im miệng, không nhắc chuyện riêng với cô nữa.

Hai người còn chưa ăn tối, thế là nhân viên khách sạn đưa bữa ăn tối đến, hai người vừa ăn vừa nói chuyện công việc.
Hạ Tỉnh Lung phải nói rằng, trong công việc, Đồng Kỳ Anh là cộng sự tốt nhất của anh ta trong công việc.
Cô luôn đưa ra những ý tưởng vô cùng quý giá và có ích khi thiết kế của anh ta đang gặp phải khúc mắc.
Bản kiến trúc cổ lần trước của anh ta, sau khi giao cho chủ nhà, đối phương vô cùng hài lòng, thật ra trong đó cũng có công lao của Đồng Kỳ Anh.
Bởi vì công việc bận rộn, hai người đều quên thời gian.
Cho đến khi chuông cửa vang lên, Đồng Kỳ Anh chủ động đứng dậy đi ra mở cửa.
Cô quen với việc nhìn ống soi trước, sau đó nhìn người ở ngoài, trái tim cô chợt quặn thắt, sắc mặt cũng trắng bệch.
Đồng Kỳ Anh vội vàng chạy đến kế bên Hạ Tỉnh Lung kêu anh ta thu dọn đồ đạc.
“Là ai vậy? Làm sao cô lại giống như gặp quỷ vậy?” Hạ Tỉnh Lung càu nhàu nói.
Đồng Kỳ Anh chuyển tất cả máy tính mô hình,..v..v vào phòng ngủ, ấp úng nói: “Lần trước tôi làm lá chắn cho anh, lần này anh phải làm lá chắn cho tôi.”
“Cô đem tôi làm lá chắn gì chứ? Rốt cuộc là ai đến? Dọa cô thành như vậy!” Hạ Tỉnh Lung không hiểu, mà tiếng chuông cửa bên ngoài vẫn vang lên không ngừng..