Sau khi lên xe, khi Phó Quân Tiêu hỏi rõ chỗ ở của cô ta thi anh hơi chau mày lại.
Mặt mày cô gái ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh trắng bệch, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Phó Quân Tiêu không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp khởi động xe.
Chiếc xe phóng nhanh về chỗ ở của cô ta, sau mười lăm phút thì dừng ở một con hẻm nhỏ hẹp.
"Cảm ơn!"
Lạc Minh Ánh nhẹ nhàng cảm ơn rồi vội vàng xuống xe, cơn đau dưới cổ chân dồn lên tim, cơ thể mảnh khảnh của cô ta hơi chao đảo.
Sau khi cửa xe được đóng lại thì cô ta hít một hơi thật sâu, cơn đau ở cổ chân càng lúc càng mãnh liệt, cô ta cẩn thận lùi về sau mấy bước rồi gật đầu, tỏ ý cảm ơn, đưa mắt nhìn theo chiếc xe của anh được lái bon bon đi.
"Thịch..."
Lạc Minh Ánh không chịu nỗi nữa, ngồi xổm xuống đất, hít hà vì đau đớn, cô ta cúi đầu nhìn xuống thì mới phát hiện cổ chân của mình đã sưng lên rất to, thảo nào lại đau đến mức đó.
Lúc cô ta khép chặt đôi mi ướt đầm của mình lại, cần răng định đứng lên lại thì có tiếng xe phanh gấp truyên đến từ bên cạnh, sau đó là tiếng bước chân nặng nề...!
"Cô đang làm gì thế?"
Giọng điệu ngang tàng của Phó Quân Tiêu ẩn chứa sự thắc mắc.
Lạc Minh Ánh khom lưng nửa chừng với vẻ không tự nhiên, cô ta mở đôi mắt đầy khó hiểu ra, nhìn vào đôi mắt đen xa xăm và lạnh lùng của anh, cô ta không hiểu tại sao anh đã đi rồi mà lại còn quay lại.
"Tôi hỏi cô đang làm gì?"
Phó Quân Tiêu vòng tay trước ngực, tựa người vào cửa xe, thái độ thờ ơ như thể đang hỏi một chuyện không quan trọng.
"Tôi không sao..."
Giọng cô ta yếu ớt, đôi mắt treo veo như đang né tránh ánh nhìn có vẻ bức ép của anh, sau đó cô ta đột nhiên đứng thẳng người lên, cơn đau đột ngột truyền đến khiến cô ta khế run người và chau mày lại.
Đôi mắt sắc bén của anh hơi nheo lại, dưới ánh đèn mờ ảo trên con phố không bóng người, đôi mắt đen của anh đặc biệt sáng, ánh mắt anh lướt nhìn cô ta từ trên xuống dưới giống như đang quét tia tử ngoại.
Chân trái của cô ta hơi cong lại có phần không tự nhiên...!
Lúc nãy anh vô tình liếc nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy bóng cô ta ngồi xổm xuống đường vì đau đớn, thế là anh quay đầu xe lại xem thử thật hư thế nào...!
"Cô ở tòa nhà nào? Tôi đưa cô lên đó."
Phó Quân Tiêu nói tiếp rồi đưa đôi tay rắn chắc của mình ra dìu cô ta.
"Tôi.."
Lạc Minh Ánh ngước lên nhìn đôi mắt đen tuyền đó của anh, mặt hơi ửng hồng rồi ấp úng nói: "Ở khu thứ nhất của tòa nhà trước mặt "
Phó Quân Tiêu dìu Lạc Minh Ánh lên tòa nhà cũ kĩ, ánh sáng mờ ảo, không khí nặng nề khiến anh bất giác chau mày.
Anh nhẹ nhàng dìu cô ta đến căn nhà ép tôn ở tầng ba rồi đi đến trước cửa căn phòng thứ nhất bên trái.
Anh nói với giọng trầm thấp như đang cảnh cáo: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Lạc Minh Ánh ngoan ngoãn rút chìa khóa từ trong túi da ra, không nói thêm gì mà cứ thế đưa qua cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cầm lấy chìa khóa, mở cửa ra rồi đẩy cô ta vào trong phòng, sau đó anh cũng theo chân cô ta đi vào trong căn phòng nhỏ.
Anh lướt mắt nhìn quanh một lượt tất cả mọi thứ trong căn phòng.
Sàn nhà lót nhựa màu táo xanh, một chiếc giường đơn hai tầng, có thể nhìn ra được cô ta ngủ ở tầng dưới, vì tầng trên được chất đây những thùng đồ.
Trên bàn sách chất đây sách được sắp xếp ngăn nắp, còn có tủ quần áo, một chiếc bàn trệt nhỏ, một phòng tắm nhỏ và nhà bếp được sửa lại từ ban công.
"Qua đó ngồi và cởi giày ra đi"
Phó Quân Tiêu lại ra lệnh cho cô ta.
Trước sự cứng rắn của người đàn ông nảy, Lạc Minh Ánh nghe theo răm rắp, cô ta ngoan ngoãn ngồi xuống và cởi giày ra.
Phó Quân Tiêu đi đến trước mặt cô ta, ngồi xổm xuống rồi đưa tay nắn cổ chân cho cô ta.
Lúc anh nắn chân, Lạc Minh Ánh đau đến mức liên tục thở gấp, mồ hôi toát ra mặt, hai tay cô ta gông chặt lấy lưng ghế đến mức trảng bệch ra.
Một tiếng "rắc"
vang lên, giây phút mà Phó Quân Tiêu đột ngột dùng lực mạnh nắn chân cho cô ta thì Lạc Minh Ánh đã đau đớn đến mức chảy nước mắt.
"Được rồi, đã về vị trí rồi.
Ngày mai cô có thể đến tiệm thuốc mua một bình dầu trước rồi thoa thêm lên thì sẽ không sao nữa."
Phó Quân Tiêu vừa nói vừa đứng dậy.
Cũng cùng bị trẹo cổ chân nhưng thái độ của anh đối với cô gái này lại hoàn toàn khác hẳn với Kỳ Anh.
Lần đó trong biệt thự nhà họ Phó, Kỳ Anh bị trẹo cổ chân làm anh cảm thấy vô cùng đau xót, sau khi anh nắn chân cho Kỳ Anh xong thì vẫn không quên dịu dàng lau khô nước mắt cho cô và dỗ cho cô vui.
Vì vậy, Phó Quân Tiêu biết rất rõ không ai có thể thay thế được vị trí của Kỳ Anh trong lòng anh.
"Anh à, cảm ơn anh"
Lạc Minh Ánh xoa hai tay lại với nhau, lẩm bẩm với vẻ không tự nhiên: "Anh à, không còn sớm nữa, trông anh có vẻ hơi mệt mỏi, có cân ở lại đây nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng đi không?"
Thật ra, ban đầu lúc cô ta ngồi xe anh thì đã phát hiện anh đã liên tục ngáp khi đang lái xe.
Phó Quân Tiêu bất giác cúi đầu, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, không ngờ đã hơn một giờ sáng rồi.
Hôm nay thật sự là anh rất mệt, từ chỗ này lái xe về nhà riêng của anh cũng cần đến hơn một tiếng đồng hồ.
Lái xe trong lúc mệt mỏi rất bất lợi cho anh.
"Tôi ngôi một lúc, cô ngủ trước đi!"
Phó Quân Tiêu ngồi lên chiếc ghế sô pha nhỏ ở bên cạnh, anh hơi đau đầu nên xoa nhẹ lên huyệt thái dương.
Lạc Minh Ánh gật đầu, cúi mặt xuống, không dám nói thêm gì, cô ta đi đến bên tủ quần áo, lấy đồ ngủ ra rồi đi vào trong phòng tắm một cách khó khăn...!
Ngày hôm sau, Lạc Minh Ánh thức dậy vào lúc bảy giờ đúng như một thói quen.
Sau khi Lạc Minh Ánh ngồi dậy khỏi giường thì mới phát hiện ra người đàn ông đó đã nho nhã chống một tay lên đầu và tựa trên chiếc ghế sô pha nhỏ của cô ta ngủ hết một đêm..