"Nếu cô Tô không muốn dùng cơm tối, vậy tôi sẽ sai người hầu dọn bàn ăn!"
Quản gia Lưu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, cô chợt hoàn hồn, chỉ mũi mình, hỏi lại: Chú đang nói với tôi sao?"
"Nơi này chỉ có hai người là tôi và cô Tô đây, tôi không nói chuyện với cô, chả lẽ lại nói chuyện với quỷ ư?"
Quản gia Lưu giận dữ nói.
Từ khi thân phận của Tô Hoài Lan bị vạch trần, vốn đã xem Tô Hoài Lan không vừa mắt, quản gia Lưu giờ đây càng thêm không muốn nhìn thấy Tô Hoài Lan.
Ông cụ Phó sớm đã ra lệnh Tô Hoài Lan không cần ai hầu hạ, nhưng thân là quản gia của cái nhà này, ông ấy vẫn phải trông coi cô ta.
Tô Hoài Lan không biết nấu cơm, đành chịu đói hết cả ngày, quản gia Lưu thật sự không nhẫn tâm nên mới đồng ý để Tô Hoài Lan dùng cơm chung với mình.
"Chú Lưu, chú nhận sai người rồi.
Tôi không phải Tô Hoài Lan, tôi là Đồng Kỳ Anh"
Đồng Kỳ Anh giải thích.
Quản gia Lưu không tin: "Cô Tô, tuy trước giờ cô rất xảo quyệt, nhưng tôi già chứ không hồ đồ"
"Tôi!
Không chờ Đồng Kỳ Anh dứt lời, quản gia Lưu đã xoay người bỏ đi.
Đồng Kỳ Anh đành phải quay về phòng kiếm đồ của mình, trong lúc vô tình, tâm mắt cô dừng lại trên chiếc gương chỗ bàn trang điểm, cô không khỏi trợn tròn mặt.
Quần áo trên người cô không biết đã bị ai đối, quan trọng nhất là, dù cô có lục tung cả phòng ngủ cũng không tìm được túi xách của mình.
Hơn nữa bây giờ lại không thấy Tô Hoài Lan ở đây, mà ông chú Lưu kia lại coi cô là Tô Hoài Lan.
Lời giải thích hợp lý nhất cho tất thảy mọi chuyện kỳ dị này chính là, cô và Tô Hoài Lan đã bị hoán đổi thân phận.
Tô Hoài Lan đã mặc quần áo của cô, cầm túi xách của cô, giả mạo thân phận của cô để rời khỏi căn biệt thự này.
Không được! Tuyệt đối không được! Đồng Kỳ Anh tông cửa xông ra ngoài, nhưng ngay lúc cô muốn rời khỏi biệt thự, thì lại bị một nữ bảo vệ mặt lạnh như tiền ngăn cản.
"Cô, xin cô hãy nghe tôi nói, tôi không phải Tô Hoài Lan, tôi là người bạn đến thăm cô ấy hồi sáng, tôi là Đồng Kỳ Anh! Tô Hoài Lan đã lấy đồ của tôi, cải trang thành tôi để rời khỏi nơi này"
Đồng Kỳ Anh nắm chặt lấy hai tay của nữ bảo vệ, hốt hoảng giải thích.
Nữ bảo vệ lại lạnh lùng trả lời: "Cô Tô, mời cô về phòng, bằng không, đừng trách sao tôi không khách khí với cô.
"
"Tôi thật sự không phải Tô Hoài Lan!"
Đồng Kỳ Anh nghiến răng nghiến lợi nói, ngay khi cô định bất chấp xông ra ngoài, thì bị nữ bảo vệ lưu loát bắt chéo tay ra sau lưng, mạnh mẽ áp giải về phòng.
Đồng Kỳ Anh bị người phụ nữ mạnh lạnh kia ném lên giường, cô cần môi, vô cùng hối hận.
Cô không ngờ Tô Hoài Lan là loại người thế này! Tô Hoài Lan dám gài bẫy cô! Không được, cô phải ra khỏi đây, cô nhất định phải ra khỏi đây! Đồng Kỳ Anh ra khỏi phòng lần nữa, cô tìm thấy quản gia Lưu ở phòng bếp.
Quản gia Lưu đang rửa chén, nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, ông ấy lạnh lùng nói: "Đã sớm nói với cô Tô rồi, bây giờ đã qua giờ cơm tối, cô hãy chờ tới bữa sáng ngày mai đi!"
"Chú Lưu, tôi thật sự không phải Tô Hoài Lan! "
"Cô Tô, cô làm loạn đủ chưa?"
Quản gia Lưu không nhịn được mắng, trước kia Tô Hoài Lan cũng bày đủ trò để trốn khỏi sự kèm cặp của bọn họ nhưng cuối cùng vẫn bị họ bắt vê.
Cho nên, quản gia Lưu đã rút ra kinh nghiệm, chính là lời Tô Hoài Lan nói, không được tin.
"Chú nghe giọng tôi thì sẽ biết! Tôi và Hoài Lan.
.
"
"Cô Tô thông minh lanh lợi, còn biết giả giọng, giống hệt như Tôn Ngộ Không vậy.
Quan hệ giữa cô và người chị em kia tốt như vậy, biến đổi giọng một chút để lừa tôi không phải chuyện không thể!"
quản gia Lưu vừa rửa chén, vừa cắt ngang lời Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chú gọi Phó Quân Tiêu tới đây, tôi muốn nói chuyện này với anh ấy!"
"Rất xin lỗi, cô Tô.
Ông cụ Phó đã có lệnh, không cho phép cô tới quấy rầy cậu Phó"
Lưu quản gia nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh nghe vậy, cảm thấy lực bất tòng tâm.
Khi lại một lân nữa bị ép trở lại phòng của Tô Hoài Lan, cô một mực suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể rời khỏi đây.
Cô nhất định phải trốn ra ngoài vạch trần Tô Hoài Lan! Nếu, Tô Hoài Lan thực sự giả mạo thân phận của cô, về ở chung một chỗ với Quân Bác, Quân Bác sẽ nhận ra sao? Chắc chắn có thể nhận ra Nhưng cũng có thế sẽ không nhận ra! Ngay cả chú Lưu và nữ bảo vệ kia cũng không phân biệt được cô và Tô Hoài Lan thì làm sao Quân Bác phân biệt nổi? Đồng Kỳ Anh đứng dậy khỏi giường, sau một hồi tìm kiếm, cô vẫn không tìm được bất cứ công cụ gì để truyền tin ra ngoài.
Không TV, không mạng, không di động!
thời gian qua Tô Hoài Lan chính là bị cô lập ở cái nơi ngăn cách với bên ngoài như vây sao? Đồng Kỳ Anh mệt mỏi ngồi xuống giường, bây giờ cô phải làm sao mới tốt đây? Quân Bác!
Mau tới cứu em!
Dòng lệ không ngừng rơi, cô thật sự muốn thoát khỏi nơi này.
Hôm sau, lúc quản gia Lưu tới gõ cửa, mở cửa ra đã thấy "Tô Hoài Lan"
đang thẫn thờ ngồi bên giường.
"Cô Tô, cô có ăn sáng không?"
Quản gia Lưu lạnh lùng hỏi.
Đồng Kỳ Anh hồi thần, ngẩng đầu nhìn quản gia Lưu đang đứng trước cửa, đáp lại bằng giọng nói yếu ớt: "Xin đừng gọi tôi là cô Tô, tôi tên là Đồng Kỳ Anh, chú Lưu có thể gọi tôi là Kỳ Anh"
"Xem ra đầu óc cô Tô thật sự không được bình thường nữa rồi"
Quản gia Lưu lạnh lùng nói.
.