Phó Quân Tiêu giơ tay nâng gò má Đồng Kỳ Anh lên, dịu dàng ra lệnh: "Tạ Liên, lại nói em yêu anh thêm một lần nữa!"
"Em yêu anh!"
Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Quả nhiên, quả nhiên anh muốn cô làm cái gì, thì cô sẽ làm cái đó.
Làm một cách vô cảm, không mang theo bất kỳ một sắc thái tình cảm gì.
Kỳ Anh như vậy khiến cho anh đau đớn, cũng khiến cho anh sâu sắc cảm thụ được cái gì gọi là "chiếm được người của em nhưng lại không chiếm được lòng của em".
Bây giờ rõ ràng anh có thể muốn làm gì thì làm với cô, cũng có thể tùy ý điều khiển cô trong tay mình.
Thế nhưng, anh lại chẳng muốn cô vì mình làm gì cả.
Kỳ Anh như vậy, tựa như một cái xác không hồn! Trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu giờ đan xen giữa đớn đau và bất đắc dĩ.
Anh nhích người về phía Sau, nằm xuống, một tay gối đầu, một tay giang ra, dịu dàng dỗ: "Qua đây, nằm trong lòng anh, ngủ cùng với anh!"
Đồng Kỳ Anh gần như hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Cô nghiêng người bò qua, sau đó chậm rãi nằm xuống, gối đầu lên khuỷu tay rắn chắc của Phó Quân Tiêu, rồi lại xoay người rúc vào trong lòng anh.
"Ôm anh!"
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Phó Quân Tiêu vang lên.
Đồng Kỳ Anh liền giơ tay vòng qua ngực anh, ôm anh thật chặt.
Cô bây giờ, thực sự giống như một con rối bị làm phép, sẽ tuyệt đối nghe theo bất kỳ một mệnh lệnh nào mà anh đưa ra.
Phó Quân Tiêu kéo Đồng Kỳ Anh vào lòng, hơi nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ngửi hương chanh thoảng trên làn tóc.
Mùi trên người cô, là thứ mà cả đời anh cũng không thể nào quên được.
"Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ đi em, ngủ cho ngon!"
Phó Quân Tiêu chầm chậm nói, giọng nói êm ái mà dịu dàng, tựa như dỗ một đứa bé thơ vào giấc mộng, khẽ nói: "Anh yêu em, cả đời này, anh chỉ yêu em"
Thân thể trong lòng mềm mại yêu kiều, thơm ngát dễ chịu.
Phó Quân Tiêu giờ khắc này, vì hạnh phúc ngắn ngủi mình có thể sở hữu mà cảm thấy! an ủi.
Đồng Kỳ Anh chậm rãi nhắm mắt, yên lặng ngủ thiếp đi.
Đây là lần thứ mấy cô thức dậy từ trên giường của anh cả Phó Quân Tiêu thì Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không nhớ rõ.
Chuyện tối hôm qua, cô cả một xíu ấn tượng cũng không có, ký ức cuối cùng vẻn vẹn chỉ dừng lại ở thời điểm Phí Ngọc Nam mời cô uống rượu vang, Đồng Kỳ Anh còn nhớ mang máng ông ta nói cái gì mà cô đã nuốt vào bụng cái loại thuốc gì gì đó.
Đồng Kỳ Anh từ trên giường ngồi dậy.
Cô quan sát drap giường thật tỉ mỉ, sau đó lại cúi đầu xem xét chính mình.
Drap giường sạch sẽ! Quần áo trên người cô còn nguyên.
Cho nên!
Phù! !I! Đồng Kỳ Anh vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh cả Phó Quân Tiêu hẳn là sẽ không làm gì cô đâu nhỉ, vì dù sao cô cũng là em dâu của anh ấy màI!! Anh cả nhất định sẽ không dám làm bậy với mình đâu! Thế nhưng mà tối qua anh cả đã làm gì với cô thì cô thực sự là! chẳng nhớ gì ráo trọi.
Đồng Kỳ Anh ôm gối ngồi trên giường, bỗng nhiên phát ngốc.
Rõ ràng, rõ ràng tối hôm qua, cô mười phần thì hết tám chín là bị Phí Ngọc Nam đem "bán" rôi.
Cái con cáo già Phí Ngọc Nam đó, bây giờ nhất định là đang cười ha hả lén kiếm tiên sau lưng cô.
Quả nhiên là cô đã quá ngây thơ rồi! Trong lòng Đồng Kỳ Anh có hơi tức giận, không cam lòng bản thân bị con cáo già Phí Ngọc Nam kia giở trò bèn quyết định cũng phải chơi khăm ông ta lại một vố.
Sau khi Phó Quân Tiêu họp xong thì cũng đã gần trưa.
Anh trở về phòng làm việc của mình, thấy trên lầu vẫn không có động tĩnh gì như cũ nên liền một mình lên lầu.
Mà Đồng Kỳ Anh bấy giờ lại đang đeo tạp đề, bận rộn trong nhà bếp.
Phó Quân Tiêu thấy cảnh này, chân mày hơi nhíu lại, nghĩ thầm lẽ nào công hiệu của thuốc trên người Kỳ Anh còn chưa tan hết sao? "Tạ Liên, đến ngồi lên đùi tôi, giúp tôi xoa bóp huyệt Thái Dương!"
Phó Quân Tiêu bước tới kéo ghế trước bàn ăn ra, bình tĩnh ngồi xuống rồi ra lệnh.
Tối hôm qua anh ngủ muộn, sáng ra lại phải dậy sớm, rồi còn họp tới họp lui nguyên một buổi sáng, khiến anh giờ xoay như chong chóng, đầu óc quay cuồng.
Đồng Kỳ Anh ngớ người.
Hồi nãy cô bận xào rau nên vốn dĩ không có phát hiện ra anh cả Phó Quân Tiêu đã tới, còn có, hồi nãy anh ấy ở sau lưng kêu cô là Tạ Liên, rồi kêu cô ngồi lên đùi giúp anh ấy bóp huyệt Thái Dương?! Này là ý gì? Một dự cảm không lành tràn vào đầu, có lẽ nào tối qua anh cả cũng sai bảo cô như vậy??? Đồng Kỳ Anh nhất thời thẹn quá hóa giận.
Cô tắt bếp, cầm lấy ly thủy tỉnh rót một ly nước lạnh, lại làm ra vẻ bình tĩnh giả bộ mỉm cười, xoay người đi.
Nhẽ ra là cô đang muốn nấu cơm trưa cho Phó Quân Tiêu, lấy lòng anh cho khéo những mong anh đồng ý giúp cô đi "trị"
cái con cáo già Phí Ngọc Nam trong "Dạ Hoặc", nhưng xem ra, bây giờ đã không còn cần thiết nữa! Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh đang đi về phía mình, khóe miệng liền không kiềm được hơi nhếch lên.
Nếu như cô là vợ của anh, vậy giờ khắc này, anh hắn Sẽ cảm thấy mình chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.
Mỗi ngày tan làm về đến nhà, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nấu nướng vì mình, sau đó còn có thế ôm người phụ nữ mình yêu vào lòng, để cô ấy xoa bóp cho mình.
Mỗi ngày như vậy, mãn nguyện biết là bao!!! Thế nhưng, ảo tưởng trong đầu anh còn chưa kịp dâng cao thì một cốc nước lạnh đã kéo anh về thực tế.
Phó Quân Tiêu nghệch mặt ra, khuôn mặt đẹp trai dính đầy bọt nước, kinh ngạc nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh giờ đang đứng trước mặt anh, trong tay cầm một cái ly thủy tinh đã đổ cạn nước, đang thở phì phì lườm anh.
.