Nếu cô không cứu anh vào lúc này, có lẽ anh cả sẽ!
Tuy nhiên, so với cô, cô cảm thấy rằng cô nên đẩy anh ra ngay bây giờ và tim Tô Hoài Lan cho anh.
Nhưng mà, Phó Quân Tiêu không cho cô cơ hội chạy trốn.
Đúng vậy, anh không muốn cho cô bất cứ cơ hội nào để cô rời khỏi cơ thể anh! Anh gắt gao đem cô giam cầm,cho dù cô muốn kêu cứu, anh cũng sẽ hôn lên môi cô hoặc lấy tay che môi cô.
Phó Quân Tiêu ý thức được vị mặn trong nụ hôn này, trong lòng càng cảm thấy đáng thương càng tăng lên, tuy nhiên cho dù được xuống Tu La địa ngục, anh vẫn phải ôm lấy người phụ nữ này.
Hóa ra sau khi gác lại mọi lo toan, lòng anh thực sự hân hoan vui sướng mà trước đây anh chưa từng có.
Đơn giản, anh chỉ hôn cô và không buông tay.
Đồng Kỳ Anh ngây người trước nụ hôn của Phó Quân Tiêu, nhất thời ảo não không biết mình đang ở đâu, lúc này cô vô tình nhìn thấy vết máu đỏ đen bên tai của anh trai mình.
Anh trai đây là!
Đồng Kỳ Anh giật mình cả thể xác lẫn tinh thân, cô đã cảm nhận được răng Phó Quân Tiêu một sớm một chiều.
Thời gian không còn kịp rồi!
Từ từ, nụ hôn của Phó Quân Tiêu vô cùng hung hãn, môi, cổ, xương quai xanh và vành tai của cô đều bị anh xâm nhập.
Bàn tay anh bắt đầu tìm đến dưới quân áo của cô và vuốt ve nhẹ nhàng.
"Hừ""
một tiếng, Đồng Kỳ Anh trợn to hai mắt, lại dùng chân định đá Phó Quân Tiêu ra, nhưng anh đã bất lấy hai chân của cô không thể nhúc nhích.
"Không! Đừng!"
Trước khi lời nói của Đồng Kỳ Anh kịp nói xong, Phó Quân Tiêu lại giữ chặt môi cô và bá đạo hôn lên.
Cơ thể anh dường như càng gần hơn như thể không có khoảng cách.
Đồng Kỳ Anh không phải kẻ ngốc, cô có thể cảm nhận được những thay đổi rõ ràng ở anh.
"Hoài Lan! Giúp tôi! Tôi sắp chết! "
Giờ phút này ý thức của anh đang trở nên mơ hồ, nhưng anh không quên dùng miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo để giảm bớt mối quan hệ khó xử giữa hai người.
Kỳ Anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!
Từ từ!
Tâm trí anh vang vọng: Kỳ Anh, anh muốn em, anh muốn em, anh muốn em!
Đồng Kỳ Anh lại giấy dụa không chịu nổi, đôi mắt sáng ngời chảy ra nước mắt.
Đối với Phó Quân Tiêu, một người gân như đã đánh mất chính mình, sự giãy dụa của cô đã khơi dậy khát vọng chinh phục của anh.
Ngay cả khi anh bị thương và chân cô đụng phải vết thương trên đùi, anh cũng không muốn dừng việc mình đang làm bây giờ.
Khi Đồng Kỳ Anh thấy cô không đủ sức để thoát ra và đẩy người đàn ông này ra, đầu ngón tay cô khẽ run lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, khi Đồng Kỳ Anh lợi dụng nụ hôn của Phó Quân Tiêu đang di chuyển xuống, cô cong người lên, đột nhiên cúi đầu xuống, cắn một phát vào vai Phó Quân Tiêu.
Vết cắn này căng đau đến mức chảy cả máu răng, nhưng anh không kêu lên một tiếng vì đau.
Anh đang ép cô làm những điều mà cô không muốn.
Cô mềm mại yếu đuối, làm cho anh hoàn toàn đắm chìm.
Phó Quân Tiêu dần dần hôn cô điên cuồng và nụ hôn không thể tách rời!
Đồng Kỳ Anh không biết loại chuyện bẩn thỉu này kéo dài bao lâu, khi người đàn ông trên người cô thả lỏng, cuối cùng cô cũng thừa cơ hội đá anh ra.
Phó Quân Tiêu bị cô đá một đá chật vật lăn thẳng xuống đất.
Đồng Kỳ Anh không thể lo nghĩ được hết mọi chuyện, khi đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô cắn răng tháo cà vạt buộc ở cổ tay, ngay cả hành lý cô thậm chí cũng không thèm quan tâm, mặc quần áo vào rồi một mình chạy trốn.
Phó Quân Tiêu nằm trên mặt đất, mặc dù thân thể to lớn của anh đang vô cùng thoải mái, nhưng trái tim của anh lại cảm thấy đau đớn.
Đôi mắt anh ảm đạm biến sắc, nhìn chăm chăm bóng lưng người phụ nữ anh yêu đang tức giận bỏ trốn, trên khóe mắt có gì đó trong suốt.
Thực ra, anh cũng ghét bản thân mình.
Anh hận rằng anh vừa mất đi lý trí, hận chính mình bị lạc mất phương hướng, càng hận chính mình đã làm tổn thương người phụ nữ mình yêu thương nhất.
Tại sao? Anh ấy không thể từ bỏ tình yêu của mình với cô? Tại sao? Liệu anh có trở nên độc ác vì không có được tình yêu của cô? Tại sao? Anh rõ ràng có thể chịu đựng trên mức giới hạn, nhưng khi đối mặt với cô, anh không thể phá vỡ con đê? Lần này, Kỳ lại cứu anh một lần, nhưng từ nay về sau, Kỳ nhất định sẽ hận anh! Đồng Kỳ Anh chạy về phòng, vội vàng bước vào phòng tắm, cởi quần áo ướt đẫm trên người ra.
Cô đang định bật nước nóng lên, vừa ngẩng đầu thì cô đã nhìn thấy mình trong gương.
Mái tóc dài bù xù như cỏ dại xõa ngang vai, sắc mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch không chịu nối.
Đôi môi hồng đỏ mọng bị anh làm cho sưng tấy.
Và dưới cổ cô có vài vết thâm tím mà anh để lại khi không kiểm soát được.
Trong đầu nhớ lại hình ảnh vừa rồi, bụng cô quặn lên, "ọe" một tiếng, Đồng Kỳ Anh đỡ bàn rửa mặt nôn khan trong miệng.
Cô bật vòi hoa sen, tiếp tục tắm rửa sạch sẽ, sau đó vắt sữa tắm, xoa hai bên đùi trong cho đến khi chúng ửng đỏ, thậm chí sưng húp.
Vừa rồi!
Vừa rỗi anh cả không cướp mất lần đầu tiên của cô!
Chỉ là!
Anh siết chặt đùi cô và ép cô!
Đồng Kỳ Anh nghĩ đến lại chuyện đó, lại cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn trở lại, sau khi nôn xong, cô ngồi khoanh gối trên sàn, để nước trong vòi hoa sen rửa sạch cơ thể, nhưng cô đang khóc thầm.
Hiện tại cô đã thành ra như thế này rồi thì còn mặt mũi nào mà đi gặp Phó Quân Bác?.