"Còn biết phá bom."
Đồng Kỳ Anh mỉm cười bổ sung.
Phó Quân Tiêu nhìn nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt cô, mỉm cười trong lòng.
Thật ra, anh còn từng giết người, giết những người vô cùng tàn bạo.
Đương nhiên anh cũng từng cứu người, cứu những con tin yếu đuối, trói gà không chặt.
Thân phận của anh là bí mật không thể nói.
Nhưng người con gái trước mắt này đã đoán được bảy tám phần rồi.
Chỉ là anh vẫn còn một thân phận khác, ngoại trừ một người cấp trên, những người khác đều không biết, ngay cả ông nội của anh cũng không biết.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Đồng Kỳ Anh vang lên.
Một đoạn nhạc chuông: "Người tôi yêu, cô ấy đã có người yêu rồi."
Khiến cho Phó Quân Tiêu cũng cảm động lây.
Để tránh anh cả lại nói tiếng điện thoại của cô làm ôn, Đồng Kỳ Anh lập tức trượt vào phím nghe máy, đưa điện thoại lên tai.
"Quân Bác."
Giọng của cô êm dịu như nước.
"Em ở đâu?"
"Em ở trong văn phòng của anh cả."
"Sao em lại đến văn phòng của anh cả"
"Sau khi em đưa USB cho anh thì gặp phó phòng Tôn ở trong thang máy.
Là phó phòng Tôn để em đến giải thích cho anh cả về ý tưởng thiết kế văn phòng, và nơi anh cả muốn sửa đổi em cần phải ghi chép lại."
"Ăn cơm chưa?"
"Ừm, em đang ăn."
"Ăn cơm xong thì về nhà sớm một chút"
"Dạ"
"Bỏ đi, vẫn là anh nên đến đón em! Đúng lúc anh có việc đi qua cao ốc tập đoàn Phó thị."
"Ừm, vâng!"
Lúc này tuy rằng vẫn là Phó Quân Bác cúp máy trước, nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy vui vẻ mãi không thôi.
Phó Quân Tiêu thấy Đồng Kỳ Anh đã cúp máy, lạnh nhạt hỏi một câu: "Quân Bác tiếp khách xong rồi?"
"Ừm, em phải ăn cơm nhanh lên, anh ấy sẽ đến đón em vê."
Sau khi Đồng Kỳ Anh đặt điện thoại xuống liên cầm chén đũa lên, nhanh chóng và cơm vào miệng, gắp thêm một chút đồ ăn đút vào miệng.
.