Đồng Kỳ Anh mở to hai mắt nhìn anh ta hôn lên lông mày của mình, sau đó là chóp mũi, tiếp tục là...!
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Lúc này tất cả động tác đều phải dừng lại.
Đồng Kỳ Anh vô thức ngồi thẳng dậy.
Phó Quân Bác cũng phải lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bình tĩnh nhìn màn hình.
Anh ta tưởng là Lý Tư San, nhưng không nghĩ đến lại là anh trai Phó Quân Tiêu.
"Alo, anh cả."
Sau khi Phó Quân Bác nhận điện thoại, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Chỉ là âm thanh nhẹ nhàng không còn chân thành như trước nữa.
Phó Quân Tiêu hỏi qua điện thoại: "Người phụ nữ Lý Tư San đó thật ra là bạn gái cũ của em đúng không?"
"Đúng vậy."
Phó Quân Bác sững sờ một lúc rồi mới đáp lại một cách yếu ớt.
Anh ta còn cho rằng anh cả sẽ không nhớ Lý Tư San là ai, nhưng không ngờ anh cả lại có thể nhớ ra vào lúc này.
Phó Quân Tiêu nghiêm túc hỏi: "Gân đây cô ta rất hay qua lại với em?"
"Đúng vậy...!
Phó Quân Bác trả lời không cần nghĩ ngợi.
"Hai người thực sự chỉ nói về công việc thôi sao?"
Phó Quân Tiêu lại hỏi.
Phó Quân Bác vẫn như cũ không hề dè dặt, bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy."
"Vậy những thứ khác ngoài công việc, em nghĩ như thế nào?"
Bên này, trước khi Phó Quân Tiêu hỏi câu này thì anh cũng đã thực sự suy nghĩ kỹ.
"Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?"
Trong lòng Phó Quân Bác đột nhiên trở nên mơ màng.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Bác nhíu mày, cô chỉ đành đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Phó Quân Bác nhìn theo bóng dáng rời đi của Đồng Kỳ Anh, ham muốn đối với cô vừa rồi cũng biến mất bởi vì cuộc điện thoại của Phó Quân Tiêu.
Anh ta dần dần lấy lại tỉnh táo, đồng thời cũng bắt đầu chính thức đối mặt với chuyện này.
"Anh cả, giữa em và Lý Tư San chỉ đơn thuần là qua lại vẽ công việc."
"Ừm, vậy được rồi."
Sau khi Phó Quân Bác cúp điện thoại của Phó Quân Tiêu, khóe miệng anh ta hơi nâng lên, ánh mắt dịu dàng dừng lại ở phòng khách đãng kia.
Vừa rồi Kỳ Anh...!
Thẹn thùng phải không? Sáng sớm ngày hôm sau..