Lúc trước Nặc Kỳ Anh còn chưa biết tại sao Tô Hoài Lan lại muốn tuyệt giao với mình, nhưng bây giờ thì cô hiểu cả rồi.
Cả cái thôn này đều biết mẹ của Nặc Kỳ Anh là một người như thế nào.
"Ta nói còn chưa rõ ràng à? Ý của ta rất đơn giản, mẹ mi sẽ không tạo điều kiện cho mi đi học ở cái trường rách nát kia nữa đâu.
Mi muốn học thì tự đi mà nghĩ cách kiếm tiền, tự nghĩ cách đóng tiền học rồi lo tiền ăn.
Đừng cho rằng ta không biết mi có đi làm thêm, vậy số tiền mi kiếm được nó đi đâu cả rồi hả? Đi đâu rồi hả?"
Mẹ Nặc truy hỏi với vẻ tức giận.
Nặc Kỳ Anh im lặng không nói.
Mẹ Nặc lại bắt đầu nói: "Ta thấy chắc chắn là mi đưa hết tiền cho thằng nhóc Hà Tuân Định kia rồi chứ gì? Học theo Tô Hoài Lan kia kìa, trình độ của mình đã thấp lại còn không có năng lực kiếm tiền, cũng chẳng có tương lai gì thì sao lại không biết đường mà tìm một người giàu có chứ? Mi trừ cái túi da này ra thì chẳng có tác dụng gì cả.
Nặc Kỳ Anh không phản bác được.
Tam quan của cô và mẹ cô không giống nhau, không hợp để nói chuyện.
Bố Nặc ngôi bên cạnh im lặng không nói gì.
Nặc Kỳ Anh im lặng một lát, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự đau buồn và phẫn nộ.
Nhưng vẫn nói ra một cách đầy chí khí: "Con sẽ không làm theo Tô Hoài Lan, càng sẽ không học theo Hà Tuân Định, ngại bần yêu phú.
Học lực cao đẳng thì sao chứ? Bây giờ không có năng lực thì không có nghĩa là sau này cũng không có.
Con sẽ tự mình kiếm tiền, ít nhất như thế tiêu xài sẽ yên tâm hơn!" "Bố ủng hộ con Kỳ Anh à.
Tương lai Kỳ Anh của chúng ta chắc chắn sẽ rất thành công.
Trong nhà này chỉ có bố là ủng hộ cô mà thôi.
Mẹ Nặc cũng không tranh chấp với Nặc Kỳ Anh nữa.
Dù sao thì đấu võ mồm có ý nghĩa gì đâu chứ? Mẹ Nặc ăn cơm xong thì bỏ chén đũa của mình xuống bàn ăn rồi ra lệnh: "Rửa chén nhanh lên, sau đó lên núi hái một ít thảo dược về đây" "Vâng" Nặc Kỳ Anh trả lời.
Mẹ Nặc lại bắt đầu không hài lòng mà lẩm bẩm: "Mi được nghỉ cũng chẳng thèm về nhà, bây giờ về rồi thì ngoan ngoãn làm việc đi! Sau khi hái thảo dược về thì nhớ phải phân loại sau đó rửa rồi hong khô.
Vốn định cho mi đi học y với bà ngoại mi, mong rằng sau này mi sẽ làm bác sĩ nhưng ai ngờ mi còn chẳng thi đậu được vào trường y.
Kết quả chạy đi học cái gì mà thiết kế nội thất.
Đúng thật là không biết mi đang nghĩ cái gì trong đầu nữa."
Cái chuyện mẹ Nặc nói chuyện khó nghe đã không còn phải là ngày một ngày hai nữa rồi.
Mặc dù Nặc Kỳ Anh đã quen với chuyện này rồi nhưng thỉnh thoảng cô vẫn không chịu được mà mạnh miệng cãi lại mẹ Nặc vài câu.
Bố Nặc tất nhiên là vẫn luôn làm một người hòa giải, ông ấy đều nói đỡ cho hai bên, cố gắng chêm lời để làm dịu sự tức giận của hai mẹ con.
Mẹ Nặc nói xong thì đi xuống tiệm thuốc dưới lầu trông tiệm.
Nặc Kỳ Anh thấy bố Nặc cũng đã ăn xong rồi thì đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.
Bố Nặc thấy Nặc Kỳ Anh ở trong nhà mà chẳng vui vẻ gì thì không khỏi cất lời: "Kỳ Anh à! Hay là mùa hè này con đi tới thành phố anh con đang ở làm thêm đi! Có anh con ở đó thì bố cũng yên tâm hơn một chút." "Bố ơi, con thật sự vô dụng như những gì mẹ nói à?”
Nặc Kỳ Anh hỏi với vẻ chán nản: "Vì sao mẹ luôn có nhiều thứ để phản nàn và không hài lòng về con như thế ạ?” Năm Nặc Kỳ Anh học lớp mười hai, vì cô phải chăm sóc bố nên đã bỏ bê việc học.
Vậy nên cô không thi được vào đại học y theo như những gì mẹ Nặc chờ mong.
Sau đó cô tốt nghiệp cấp ba, tìm người yêu còn bị mẹ Nặc chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bố Nặc cười một tiếng rồi nói: "Bố cảm thấy Kỳ Anh của bố tuyệt vời nhất.
Kỳ Anh là một cô bé ngoan, hiếu thảo với bố mẹ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chịu khó lại còn có lòng cầu tiến.
Thật ra mẹ cũng chỉ là hi vọng con sẽ giỏi hơn mà thôi, có bố mẹ nào à không mong rằng con mình hơn người chứ!"
"Vâng con biết rồi ạ."
Tâm trạng của Nặc Kỳ Anh đã tốt hơn nhiều, cô đáp lại: "Cảm ơn bố."
Cô hi vọng rằng lý do mà mẹ đối xử hà khắc với mình đúng là như những gì ba nói.
Tô Hoài Lan phái người theo dõi điều tra Nặc Kỳ Anh thì mới biết được Nặc Kỳ Anh đã bị đuổi việc, lại còn chia tay Hà Tuân Định, cô chẳng còn chỗ nào để đi nên đành phải rời khỏi thành phố Cung Huy trở về quê.
Lúc này thì Tô Hoài Lan mới thấy yên tâm hơn nhiều.
Sau đó Tô Hoài Lan còn nghĩ cách để trường học đình chỉ Nặc Kỳ Anh.
Bởi vì như thế thì Nặc Kỳ Anh sẽ không xuất hiện ở thành phố Cung Huy nữa.
Vậy thì cái vị trí mợ cả Phó này của mình mới vững được.
Tô Hoài Lan nghĩ tới đây thì lại càng thêm vui vẻ.
Đã hai tháng trôi qua rồi, chắc biệt thự ở quê cũng đã được xây xong rồi nhỉ Tô Hoài Lan nói với Quản gia Lưu một tiếng để ông ấy sắp xếp một chút, cô ta muốn quay về quê một cách nở mày nở mặt.
Ngày hôm đó trong thị trấn vô cùng đông đúc, không chỉ vì trời xanh ngắt không có một bóng mây mà còn vì có một chiếc xe BMW màu đỏ rực xuất hiện ở con đường đi vào thị trấn.
Mọi người đứng ở ven đường ngắm nhìn chiếc xe BMW xinh đẹp này mà mắt sáng rực cả lên.
Lúc đầu Tô Hoài Lan muốn mua chiếc Lamborghini màu đỏ hoa hồng có giá hơn ba mươi tỷ kia cơ, nhưng Quản gia Lưu không chịu.
Ông ấy nói là chiếc Lamborghini không thích hợp đi đường đất gập gà gập ghềnh ở nông thôn.
Tô Hoài Lan rơi vào đường cùng mới có thể giảm xuống yêu câu của mình mà lựa chọn một chiếc BMW tầm thường, tất nhiên chỉ là tầm thường trong cái nhìn của cô ta.
Lúc chiếc xe BMW màu đỏ rực của Tô Hoài Lan đi ngang qua tiệm thuốc của nhà Nặc Kỳ Anh thì mẹ Nặc kéo Nặc Kỳ Anh đi ra trước cửa tiệm mà quan sát.
Đã hai tháng trôi qua, Nặc Kỳ Anh lại nhìn thấy Tô Hoài Lan lần nữa.
cô ta ngồi ở chỗ ở hàng ghế sau rôi hạ cửa sổ xuống mà chào hỏi các người dân trong thị trấn.
Tô Hoài Lan trang điểm rất đậm, trên tay còn mang theo một cái nhẫn kim cương chói lóa.
Cách ăn mặc của cô ta cũng thời thượng hơn trước kia nhiều, màu son đỏ chói làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô ta.
Lúc trước Nặc Kỳ Anh còn nghĩ rằng cô ta xảy ra chuyện gì, bây giờ xem ra đúng như những gì mà mẹ Nặc nói, cô ta gả cho một người đàn ông giàu có mà thôi.
Gả cho người đàn ông có tiền vẫn luôn là ước mơ của Tô Hoài Lan.
Xem ra giấc mơ của cô ta đã trở thành hiện thực rồi.
Nặc Kỳ Anh cười một cái rồi liếc sang mẹ Nặc đang ghen tị tới đỏ cả mắt kia.
Cô lắc đầu một cái rồi quay về trong tiệm.
Bố Nặc đang ngồi ở quầy tính tiền sắp xếp số sách.
Ông ấy thấy Nặc Kỳ Anh đi vào thì hỏi với vẻ bất đắc dĩ: "Con hâm mộ không Kỳ Anh?” "Hâm mộ thì chắc chắn là có rồi, con cũng không phải là thần thánh.
Nhưng con hi vọng tương lai con có thể trở thành một nhà thiết kế nội thất xuất sắc, sau đó kiếm tiền mua xe.
Ngôi trên chiếc xe do chính mình mua được thì mới uy phong chứ." Nặc Kỳ Anh cười cười, cô rất chờ mong về tương lai của mình.
Cô vừa nói vừa cầm lấy giỏ trúc ở dưới đất lên rồi vác ra Sau lưng..