Đồng Kỳ Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chó sói Á Tư thấy Đồng Kỳ Anh không có động tĩnh gì, nó nằm sấp xuống đất rồi há miệng lè lưỡi với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh sửng sốt một chút rồi đưa tay lên thử sờ nhè nhẹ vào đầu của nó.
Hiện tại tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
“ Á Tư, tên em hay thật đấy! Chào nhé, Á Tư! Chị tên là Kỳ Anh.
Chúng ta làm bạn nhé!” Cuối cùng trái tim của Đồng Kỳ Anh cũng nới lỏng xuống, cô giơ hai tay lên bưng má của Á Tư rôi hôn nhẹ lên trán của nó.
Á Tư vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời của Đồng Kỳ Anh, dù cho trên tay của Đồng Kỳ Anh có mùi thịt thì nó cũng không liếm chút nào.
“Kỳ Anh à? Thật sự là chị Kỳ Anh sao?” Bỗng nhiên từ cửa lớn truyền tới một giọng nữ nhẹ nhàng.
Đồng Kỳ Anh nghe tiếng quay đầu lại, cô chỉ thấy từ cửa bước tới một người phụ nữ ăn mặc theo kiểu học sinh.
“Là Nhã Uyên sao?” Đồng Kỳ Anh sửng sốt hỏi lại.
Lý Nhã Uyên bước nhanh tới, lúc ngồi xuống cô ấy lấy một tay sờ nhẹ lên đầu Á Tư, một †ay khác lại tháo mặt nạ trên mặt Đồng Kỳ Anh xuống.
“Đúng là cậu rồi!” Lý Nhã Uyên vô cùng ngạc nhiên.
Lúc nãy khi cô ấy đang đi đến cửa thì nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện với Á Tư.
Cô ấy nghe thấy có người nói “Chị tên là Kỳ Anh”, lúc đó cô ấy còn nghĩ là mình nghe nhầm rồi.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); 2063546_1_25,602063546_2_25,60.