"Hắt xì...!" Đồng Kỳ Anh cũng chỉ nhảy mũi một cái mà Đường Vân Kiều đang ở một bên lựa chọn trang phục biểu diễn cho cô vào tối nay đã lập tức lo lắng hỏi: “Em lại bị cảm à? Tối nay còn hát được không?”
"Tất nhiên là hát được chứ!" Sau đó Đồng Kỳ Anh rút khăn giấy ra xoa xoa mũi và nhẹ nhàng mỉm cười.
Đường Vân Kiều liếc cô một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi tức cười trêu ghẹo: "Nói không chừng là có người nào đang nhớ em đấy!" "Vậy à? Có thật không?” Nghe Đường Vân Kiều nói như vậy, người thứ nhất mà Đồng Kỳ Anh nghĩ tới trong đầu chính là Phó Quân Bác.
Đường Vân Kiều lại nhìn Đồng Kỳ Anh một lần nữa thì phát hiện là trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện lên một nụ cười ngọt ngào, chị ấy cũng cười theo nói: "Này này này! Trong cái đầu bé nhự hạt dưa của em đang nghĩ đến ai thế?" Đồng Kỳ Anh liếc Đường Vân Kiều một cái, khóe miệng hơi nhếch lên thành một độ cong nhàn nhạt, đôi mắt xinh đẹp sáng lên và vô cùng trong trẻo.
"Chỉ cười chứ không nói, đây là trái tim đã thuộc về một người sao? Ồ đúng rồi! Chị đã từng nghe Lâm Dương nhắc qua, em đã lập gia đình rồi đúng không! Người đàn ông kia...!Có phải là cái người lúc trước để em qua đêm ở nhà mình và còn tự xưng là "Bạn trai" của em không?” Đôi chân mày lá liễu cong cong của Đường Vân Kiều hơi nhướng lên, lời nói được nặn ra từ miệng chị ấy đầy vẻ trêu ghẹo.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh hết sức vui vẻ, gân như bật thốt lên như phản xạ có điều kiện vậy, lập tức hỏi ngược lại: "Quân Bác có nói dối răng anh ấy là "Bạn trai" của em sao?" Cũng đúng, cô nhớ rằng anh ta từng trêu ghẹo cô là mình phải làm bạn trai của cô.
"Hóa ra kia người đàn ông đó tên là "Quân Bác" à!" Đường Vân Kiều không khỏi tức cười trả lời, thật ra thì chị ấy chỉ nghe nói từ bạn trai của mình, cũng chính là anh trai của Đồng Kỳ Anh là Nặc Lâm Dương rằng một người đàn ông tốt đang đeo đuổi Kỳ Anh.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); 2062629_1_25,602062629_2_25,60.