Dường như cô chỉ biết được Quân Bác bảo vệ mà không bao giờ giúp Quân Bác điều gì.
Mũi Đồng Kỳ Anh có chút chua xót, cô không khỏi rơi nước mắt.
Người đàn ông được cô cứu đã tặng cô sợi dây chuyền mặt đá thiên thạch có phải người xấu hay không thì giờ đây cũng không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng đó là cô đã không đến giúp Quân Bác...!Trụ sở chính của Tập đoàn Phó thị do Tổng giám đốc Phó Quân Tiêu điều hành.
Được thừa kế sản nghiệp gia đình từ ông nội Phó Hoäng Khôn, lại còn thêm trợ thủ đắc lực là Trịnh Minh Hâm giúp đỡ, Phó Quân Tiêu thuận lợi tiến vào thương trường.
Phó Quân Tiêu vừa mới xem được một nửa bảng báo cáo tài chính hàng quý, Trịnh Minh Hâm đến đã tới thông báo: “Cậu chủ, người của trung tâm giám định tới.
Bọn họ nói là đến để trả lại một món đồ có giá trị cho chủ sở hữu ban đầu của nó.
"Để họ vào đi." Phó Quân Tiêu khép bảng báo cáo tài chính hàng quý lại, anh bảo Trịnh Minh Hâm đới pha trà mời khách.
Trịnh Minh Hâm gật đầu, sau khi dẫn hai người đàn ông đến từ trung tâm giám định kia tới là anh ta đã đi pha nước.
Tuy vậy nhưng hai người đàn ông kia chỉ ngôi đúng hai phút, bọn họ bỏ thứ trong tay xuống.
Sau đó khom người cúi chào Phó Quân Tiêu rồi rời đi.
Trịnh Minh Hâm bưng hai ly trà đi ra từ trong phòng trà ra, anh ta đặt trực tiếp xuống bàn, sau đó ngồi xuống đối diện với Phó Quân Tiêu.
"Cậu chủ, đây là gì vậy?" Trịnh Minh Hâm nhìn xuống bàn trà, thấy có một hộp gỗ hình chữ nhật nhỏ được thiết kế tinh xảo, trong đó đựng một sợi dây chuyền mặt đá thiên thạch vô giá làm không khỏi thắc mắc.
Phó Quân Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha, mười ngón tay đan lại chống cằm.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); 2062625_1_25,602062625_2_25,60.