Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Chương 97: Chương 97





“Cô ơi, cô chắc là nhớ nhầm người rồi.


“Không, mặc dù tôi hơi có hơi lớn tuổi, nhưng diện mạo của chồng cô, là cả ngàn người mới có một, khắp tiểu khu này cũng không tìm thấy người thứ hai đâu, đến cả mấy ngôi sao trong ti vi chưa chắc đã sánh bằng chồng cô.

Vả lại con mèo nhà tôi và cô cũng có chơi đùa với nhau vài lần, coi như cũng có quen biết.


Dì nói xong rồi mang mèo của mình đến, Phạm Phạm lập tức tỏ ra phấn khích như muốn chào hỏi “meo meo” lên một tiếng, quả thật giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại.

Khương Khuynh Tâm hoàn toàn mờ mịt, Phạm Phạm có thai?
Chờ đã, Phạm Phạm hóa ra là mèo cái sao?
Chúa ơi, cô luôn nghĩ nó là một con mèo đực?
Phạm Phạm cứ như vậy bị cô bám lấy, ngay cả tên của nó cô
cũng đặt một cách men lì.

“Cô gái à nhãn lực cô không tốt sao, bụng đã to thành như vậy rồi, chính là đang mang thai đó, chẳng lẽ chồng cô không nói với cô sao?”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhờ tôi, đây là lần đầu tiên tôi nuôi mèo.



Sau khi Khương Khuynh Tâm chào tạm biệt bà cô, cô nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện thú
cưng.

Bác sĩ thú y sau khi siêu âm B, chỉnh kính nói: “Cô bé, có không có tâm gan sao, con mèo của cô sắp sinh rồi đến nơi rồi.


Trong đầu Khương khuynh Tâm bấy giwof như một mớ hỗn độn.

VVhat?
Cô vẫn chưa hoàn hồn sau khi nghe tin Phạm Phạm đang mang thai, lại còn sắp sinh?
“Dự tính cách ngày sinh khoảng
hơn mười ngày nữa.

” Bác sĩ nói:
“Mấy ngày tới, cô nên đặc biệt chú ý đến nó, nhưng theo tôi thấy bộ lông mèo mềm mại bóng loáng, ước chừng là dinh dưỡng và thể lực rất tốt, sinh con tự nhiên sẽ không có vấn đề gì.


“Bác sĩ, tôi muốn hỏi bác sĩ xem mèo của tôi có bị nghén khi mang thai không.


” Một số con mèo sẽ gặp trường hợp đó, cũng có thể do chúng thèm ăn trong giai đoạn đầu.


Ra khỏi bệnh viện, Khương
Khuynh Tâm không biết làm thế nào.

Bây giờ,trong đầu cô đầy những suy nghĩ bị tên tra nam kia lừa gạt!
Theo như những dấu hiệu trước đó của Phạm Phạm, lần trước nó nôn mửa, Hoắc Hử sau khi mang nó đến bệnh viện kiểm tra đã biết nó có thai rồi.

Hơn nữa việc Phạm Phạm nôn mửa không phải là do cô bắt nó ăn khoai tây chiên cùng thịt bò khiến dạ dày nó không tốt, mà là do nó đã mang thai rồi.

Vậy cảm giác tội lỗi ngốc nghếch mấy ngày này của cô là gì?
Vậy tại sao ngày nào cô cũng phải dùng đủ chiêu trò thay đổi để chuẩn bị đồ ăn ngon cho Phạm Phạm?
Cô căn bản là không làm gì sai cả, nhưng lại bị lời lẽ của Hoắc Hử làm cho cô cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhìn thấy Phạm Phạm.

Cô bị lừa sao?

Đỏ là suy nghĩ duy nhất lúc này của cô.

Nếu như lúc trước Hoắc Hử đã cứu cô hai lần, thì cô thật sự muốn xông tới tát anh hai cái.

Ai cho anh ta lên mặt mỗi khi cô về nhà muộn, cô lại tự trách bản thân vì lý do đạo đức với Phạm Phạm.

Đồ khốn kiếp!
về đến nhà, Hoắc Hử vẫn chưa trở về, Khương Khuynh Tâm Giang sau khi uống thuốc đã buồn ngủ mà không chịu được nên đi ngủ trước.

Buổi sáng, cô đang đánh răng
trong phòng tắm, nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, cô lập tức lau miệng rồi lao ra ngoài.

“Em làm sao vậy?”
Hoắc Hử sắc mặt lạnh lùng, nếu là muốn anh cầu xin cô tha thứ, vậy thì mơ đi.

“Anh đã sớm biết chuyện Phạm Phạm mang thai.

” Khương Khuynh Tâm sau khi nói xong, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, tuy rất nhỏ nhưng cô vẫn nhận ra sắc mặt anh nhất thời không được tự nhiên.

“Có thai sao?” Anh khẽ đảo mắt.

“Đừng giả vờ nữa! Anh nói với hàng xóm rằng nó có thai, tôi đã đến bệnh viện thú y kiểm tra.

Nó sắp sinh, không phải do nó ăn no rồi nôn mửa, mà là vỉ mang thai.



Khương Khuynh Tâm càng nói, càng tức giận: “Hoắc Hử, anh chơi tôi, biến tôi như một kẻ ngốc có vui không!”
Sắc mặt của Hoắc Hử cũng trầm xuống, có chút xấu hổ.

“Khương Khuynh Tâm, là do em muốn làm rõ, ngay từ đầu em là
người nhờ vả.

Tôi chỉ thực hiện mong muốn của em, cho em cơ hội để tỏ lòng hiếu khách với tôi.


“Vì vậy, tôi nên cảm ơn vì sự lừa
dối cùa anh.

.

” Khương
Khuynh Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.