Cô ngẩng đầu nhìn thanh mai trúc mã mình yêu lúc trước, nước mắt bắt đầu tuôn ra: “Đó chính là lý do anh từ bỏ tôi và chọn Khương Như Nhân đúng không?”
Lục Quân Ngôn nắm chặt tay cô: “Đây chỉ là tạm thời mà thôi, bọn anh chỉ là đính hôn thôi.
Anh sẽ trì hoãn thời gian kết hôn.
Em cũng biết mà, bố anh có con riêng ở bên ngoài, nếu anh không làm như vậy thì anh sẽ không có tư cách tranh đoạt.
Khuynh Tâm, anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Nói dối.”
Khương Khuynh Tâm hất tay anh ta ra rồi điên cuồng mắng: “Anh mới hai mươi lăm tuổi, vẫn còn rất trẻ, cho dù gia đình anh không cho anh thừa kế, chẳng lẽ anh không thể tự minh lập nghiệp sao?”
“Em quá ngây thơ rồi.”
Lục Quân Ngôn chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhẫn nại và bất đắc dĩ: “Có một số thứ đã được định sẵn không có sự lựa chọn kể từ khi chúng ta được sinh ra rồi.”
Khương Khuynh Tâm cười lạnh không nói gì, chuyện này đơn giản chính là không thể nào nói thông suốt được.
Trầm mặc một lát, Lục Quân Ngôn khẽ thở dài rồi nói: “Cho anh thời gian ba năm.
Khuynh Tâm, em vẫn còn trẻ mà, có thể chờ đợi.”
Khương Khuynh Tâm suýt chút nữa thì tức chết.
Muốn cô dành những năm tháng tươi đẹp nhất để chờ đợi anh ta sao?
Chuyện như vậy mà anh ta cũng dám nói ra tự tin thế sao?
“Anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Hiện tại anh có thể vì lựa chọn sự nghiệp của bản thân mà quyết định đính hôn với Khương Như Nhân, ai biết được liệu ba năm sau anh có kết hôn với cô ta hay không.
Được rồi, mời anh biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Thời gian sẽ chứng minh tình cảm của anh dành cho em, em có thể tức giận nhưng đừng ra ngoài uống rượu giải sầu nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.” Lục
Quân Ngôn cảm thấy trò chuyện không được, chỉ có thể cẩn thận dặn dò vài câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Khương Khuynh Tâm ném cái gối vào vách tường, hai mắt đỏ ừng, ngồi yên lặng vài giây sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào rồi lao ra ngoài.
“Anh ta đã đi rồi, cậu muốn đi đâu đấy?” Lâm Phồn Nguyệt vội vàng ngăn cô lại.
Khương Khuynh Tâm hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi:
“Tớ còn có cái hẹn mười giờ đi nhận giấy kết hôn.”
Lâm Phồn Nguyệt: “Cậu thật sự tin à?”
“Không phải tối hôm qua cậu nói như vậy sao?”
Lâm Phồn Nguyệt ngượng ngùng: “Uống nhiều quá mà.”
“Lỡ như người ta nghiêm túc thì sao.” Khương Khuynh Tâm đẩy cô ấy ra rồi lao ra ngoài.
Khương Khuynh Tâm bắt taxi trực tiếp trở về nhà họ Khương, lúc này bố Khương đã đi làm.
Cô vội vàng lên lầu cầm sổ hộ khẩu, vừa bước tới phòng khách liền thấy Khương Như Nhân đang cầm một đống lớn văn kiện từ trong thư phòng đi ra.
Tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, vẻ ngoài thuần khiết không pha không nhiễm bụi trần.
“Em gái, cuối cùng em đã về rồi, chuyện hôm qua khiến chị rất lo
lắng cho em.”
Khương Như Nhân tỏ vẻ áy náy: “Nhưng Quân Ngôn thật sự không thích em, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Ánh mắt Khương Khuynh Tâm lạnh lùng: “Được rồi, không có người nào ở đây, chị cũng không cần giả bộ nữa.
Trước đây tôi đã đánh giá thấp chị.”
“Em đừng như vậy.”