Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 97




Em hiểu . . .

Gió đổi chiều. . .

Và anh cũng thay đổi nhiều. . .

Anh à . . .

Rồi sẽ có 1 ngày. . .kí ức. . .

Bay theo gió. . .trôi vào mây. . .

Hòa vào nắng. . .tan vào mưa. . .

Và. . .

Em sẽ trở lại là Em của ngày xưa. . .

Như cái ngày Anh chưa từng đến. .

Những âm thanh nhẹ nhẹ lọt qua khe hở của ô cửa sổ những tán lá đong đưa trong làn gió buổi trưa nắng. Trong một căn phòng trắng có hai bóng hình đang thì thầm điều gì đó, khiến người đàn ông kia ngay cả gân xanh cũng nở ra, bất giác lùi lại phía sau, như chủ thỏ trắng nhúc nhác lúm sau bụi cây.

-không thể được, tôi không thể làm trái lương tâm của một vị bác sĩ.—Người đàn ông đó lắc đầu liên tục.

Dường như đang nghe được một điều rất buồn cười, âm thanh mang gợn phát ra bao phủ lấy căn phòng, người đàn ông đó sợ đến nỗi nuốt cả nước bọt để kiếm tìm sự sống.

-ông thật có lương tâm vậy ư?

Ngừng một chút Tiễu Mễ nhìn lém lỉnh.

-50 triệu… tôi không cần ông làm việc gì quá đáng chỉ cần một câu nói của ông, ông sẽ có 50 triệu trong tay mà không tốn giọt mồ hôi nào, quá lời rồi còn gì?

Tiền? con người dù có thành thật trong sáng như thế nào thì thứ họ cần và không cưỡng lại được chính là tiền, có tiền việc gì cũng sẽ nhanh gọn.

Người đàn ông đó suy nghĩ một chút lại nhìn ánh mắt khinh tởn của tiễu Mễ lòng ông toát lên chút tham lam xen lẫn sợ hãi.

Và rồi tiền cũng đã lấn chiếm lương tâm cao cả mà ông ta nói, cái gật đầu nhanh chóng được đáp trả.

Khoảng 1 tiếng sau, Nam Phong nhanh chóng quay lạitrong taycòn xách mấy bọc đồ ăn đẩy cửa bước vào. Đặt thức ăn lên bàn Nam Phongnở nụ cười với ông bác sĩ , rồingồi xuống nắm lấy tay Tiễu Mễ ngọt ngào như kẹo đường.

-Em có đau chỗ nào không? Bác sĩ khám cho em chưa?

-Em thấy khỏe rồi.—Tiễu Mễ nở nụ cười yếu ớt với Nam Phong nhưng ánh mắt hằng hộc liếc nhìn ông bác sĩ đang đứng bất động phía sau anh

-Bác sĩ vết thương của cô ấy vẫn ổn chứ?—nam Phong xoay người lại nhìn ông bác sĩ.

Hít thở thật sâu để lấy can đảm cho những chuyện mình sắp nói ra, người đàn ông đó lượng lừ.

-Vết thương của cô ấy không có sao cả sẽ sớm lành lại thôi.. nhưng….

Câu nói dang dở khiến Nam Phong trao mài, Tiễu Mễ trừng to mắt nhìn ông ta với ý: “sao không nói hết còntrừng trừ gì nữa?”

-Cô ấy đã có thai hai tuần, đáng tiếc cái thai đã không còn giữ được , thành thật chia buồn cùng hai người

Nói rồi ông ta cuối đầu bước nhanh ra khỏi căn phòng, , có vẻ ông ấy đang cắn rứt lương tâm thì phải?

Tiễu Mễ giả vờ đau buồn nhỏ vài giọt nước mắt

-con…con.. là con của chúng ta…

Tiễu Mễ ra vẻ đau đớn không ngui, nước mắt như mưa đầu mùa khiến Nam Phong càng khó xử, chuyện có con ngay lúc này thật sự là điều quá bất ngờ. Nhưng buồn cười thay là đứa bé lại không còn, tất cả điều là do anh nếu không thì đứa bé sẽ rất khỏe mạnh. Một linh hồn bé nhỏ khao khát chào đời nay đã tan thành mây , đó là con của anh là giọt máu của anh.

-anh xin lỗi, là lỗi của anh.—Nam Phong ôm lấy Tiễu Mễ an ủi, nỗi đau cùng tội lỗi không ngừng dấy lên trong tim, ngay cả khi nhẫn tâm giết cả nhà bọn khốn kia anh vẫn ung dung nhưng còn bây giờ sao mà điều hiện tại khó thở quá, chính tay anh đã giết hại con ruột của mình, thì ra anh đã hiểu “Gieo Nhân nào gặp quả đó”

Tiễu Mễ cứ thế mà khóc lóc, cô đang đợi một câu nói từ cửa miệng của Nam Phong, đợi đến bực cả mình.

-Anh đã không bảo vệ được mẹ con em.—Nam Phong vuốt vuốt lưng cho những tiếng nấc kia dịu xuống.

-Anh đừng tránh mìnhnữa, có lẽ chúng ta không có duyên để nhìn thấy đứa bé ra đời.—Bỏ bờ vai Nam Phong ra, Tiễu Mễ dùng cặp mắt sưng húp nhìn Nam Phong.

Vội vàng ôm lấy Tiễu Mễ lần nữa, Nam Phong nói lí nhí nhưng đủ đểngười khác nghe thấy.

-chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ bù đắp cho em.

-Thật không? Hay là do anh nhất thời muốn vậy? anh đang tội nghiệp em sao?—Dù mọi chuyện đã đạt được nhưng tiễu Mễ muốn giả vờ nai tơ một chút để Nam Phong phải ngã vào lòng cô không điều kiện, đã diễn thì phải diễn cho giống chứ?

-em đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết là anh yêu em và anh sẽ bảo vệ em.