Thật mệt mỏi khi không biết đâu là điểm dừng của nỗi nhớ,nỗi hi vọng và nỗi đau thương !
Và cũng không biết ngày mai sẽ ra sao,sẽ như thế nào và sẽ quên ai đó được không?
Nó mệt mỏi bước từng bước nặng nề đi vào, nó than trời mong
là hôm nay không bị quản lí mắng, mà cũng lạ nó đi làm ba bữa thì hết hai bửa
rưỡi là bị mắng cho tả tơi, nó nuốt nước bọt hít thở lấy can đảm bước vào phòng
làm việc của mình.
-Chào mọi người buổi sáng.-Nó vui vẻ chào những người đồng
nghiệp cùng tổ không quên kèo theo nụ cười.
-Em coi trừng bị quản lí mắng nữa đấy?-Bà chị ngồi kế nó
nhắc nhở.
Mà cũng phải thôi , cái thằng cha quản lí của nó rất ư là
lạ, ai không chưởi tối ngày kíếm chuyện rồi la nó, nó biết mình đẹp mờ nên có
nhiều người để ý cũng phải,
-Ai vừa nhắc tôi đó.- Anh quản lí đẹp trai của nó bỗng xuất
hiện đột ngột làm nó choáng ngợp.
Cả phòng sợ quá không ai dám lên tiếng , tập trung làm việc
của mình, nó thì nuốt nước bọt không ngừng với suy nghĩ” mong cho thằng cha đó
không thấy con, con hứa về sẽ đãi ông thổ địa nải chuối”
-Cô đi làm lại rồi ư, sao không nghĩ luôn đi cho tôi nhờ.-
Anh quản lí đẹp trai lên tiếng.
-Nhớ anh quản lí đẹp trai nên mới đi làm lại nè? – Nó nói mà
muốn nổi cả da gà.
-Cô chỉ được cái miệng, đi theo tôi có việc cho cô làm.
-Việc gì hả quản lí.- Nó khóc lên khóc xuống mỗi lần quản lí
nó nói câu này là coi như cuộc đời nó tiêu, chả có việc gì quản lí nó nhờ mà
tốt cả.
-Giờ có đi không?-Anh quản lí nó trừng mắt.
Nó cắn răng đi theo, mọi người trong phòng nhìn nó tiếc
thương như thể nó phải ra chiến trường vậy. Nó đi phía sau mà thầm rủa.” Cái
thằng cha lắm chuyện, hung dữ, khó ưa, đáng ghét.. coi trừng không ai thèm lấy cái bản mặt của
ông đó”
- Đem cái này nên phòng tổng dám đốc cho tôi.
Anh quản lí đưa cho nó nguyên một thùng to trà bá,nó đau lòng ôm đi không dám ý kiến, sợ ý kiến
lại giống lần trước đứng nghe giản đạo cả mấy tiếng đồng hồ, nên giờ nó rút
kinh nghiệm Anh Quản kêu là phải làm không lôi thôi kẻo bị tra tấn (anh quản lí
của nó sẽ gọi luôn là ANH QUẢN).
Nó vừa đi vừa rủa ai đó.
-Không biết đàn ông trong công ty này chết hết rồi chắc, hay
đi chuyển giới hết rồi mà để cho phụ nữ chân yếu tay mềm như mình phải khiêng cái của nợ
to đùng này, thật quá bất công.
Đến thang máy nó bước vào, vậy mà có cả tá đứa đứng đó, không
ai giúp nó cả, thật là khổ cho nó mà, đang tựa mình vào tường nó nghe mấy cô
đồng nghiệp phòng khác tâm sự.
-Êk tụi mày, tao nghe nói anh Tổng (Tổng giám đốc) bên nước
ngoài về .- cô áo đỏ nói.
-Thật ư? Nghe nói anh tổng đẹp trai lắm, như thiên sứ vậy ,
lần này phải để anh Tổng chú ý đến mới được.-Cô áo trắng.
-Cô mơ đi? Anh Tổng là của tôi, cô có ngon thì nhào vào, vỡ
mặt đấy.-cô áo vàng chề môi.
-Kệ tao. À tao nghe nói bốn năm trước anh Tổng bị tai nạn
thì phải? Phải mất một năm trời mới tỉnh lại, mà khi tỉnh lại thì tính tình kì
lạ, lạnh lùng lắm.-Cô áo trắng
-Có sao, lạnh lùng càng đẹp trai-Cô áo vàng
-……
Nó nghe xong lắc đầu, mấy cô này riết rồi nhiều chuyện lại
cộng thêm cái tính hám trai nữa thật hết biết, mới nghe trai đẹp đến cái tươm
tướp tươm tướp hết cả lên chẳng ra thể thống gì.
Một ngày làm việc cũng trôi
qua thật mau, cuối cùng nó cũng có thể trở về nhà, lặng lẽ thở dài đứng đợi Gia
Tuấn, nó lại nhớ đến hắn khi nhìn thấy cặp tình nhân vui vẻ đi qua, đang say
sưa đã nghe thấy tiếng gọi:
-Bảo Ngọc về thôi.-Gia Tuấn mở cửa xe đón nó.
-Anh lại đến trễ, phải phạt
Nó nhờ tiếng gọi ấy mà quay về thực tại, thực tại vẫn tốt
hơn quá khứ, cái nên quên thì đừng nhớ lại.
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh cọ xát với mặt đường kia, vạn
vật tầm như mất hút phía sao nó, những bóng đèn đường nhấp nháy lúc hiện lúc ẩn
làm cho mọi thứ thêm náo nhiệt, bỗng nó
thấy con đường này dường như có gì đó mới mẽ nói đúng hơn là không phải đường
về nhà nó,không biết Gia Tuấn muốn đưa nó đi đâu đây.
-Anh đưa em đi đâu vậy?-Nó hoài nghi nhìn anh.
-Vậy mà cũng để em phát hiện.- Gia Tuấn quay sang cười với nó.
-Vậy đi đâu.-nó
-Rồi em sẽ biết, anh có điều bất ngờ cho em- Gia Tuấn nói
rồi gấp gáp gồ ga đi thật nhanh.
Khoảng một lúc lâu chiếc xe bỗng dừng hẳn, nó chưa bước ra
đã nghe thấy tiếng vỗ ập ả của những cơn sóng, nó đoán đây chính là biển. Nó từ
từ bước ra, thật sự không sai đây là biển, nó tựa người vào thành xe đôi mắt thả
thơi, ở đây rất đẹp, không khí lại rất trong lành, những ánh đèn chớp nháy cùng
với sao trên trời càng làm cho cảnh ở đây gợi cảm hơn.
-Em thích không- Gia Tuấn cũng tựa vào thành xe , đôi mắt
hướng ra biển.
-Rất đẹp, đẹp như ngày đó- Nó nói một câu làm Gia Tuấn giật
phắt người, anh không hề cố ý làm nó nhớ đến hắn.
-Em vẫn còn nhớ đến hắn- Gia Tuấn quang sát phản ứng của nó.
-Cảnh vật yên bình quá anh nhỉ? Mà trễ rồi mình về đi.
Nó biết mình đã lỡ miệng nhắc đến những chuyện không nên
nhắc đành nói lãng qua chuyện khác.
-Bảo Ngọc anh yêu em…. Em có thể chấp nhận không?
Gia Tuấn nắm lấy đôi tay bé nhỏ của nó, nói một cách cầu
khẩn, đây cũng không phải là lần đầu tiên Gia tuấn nói yêu nó, dù liên tục bị
từ chối như ăn cơm bữa trong suốt 4 năm qua nhưng Gia Tuấn vẫn cương quyết không bỏ cuộc.
-Em…. Em…. Xin lỗi.. em không thể, cũng không xứng đáng với
anh.
Rút khỏi bàn tay rắn chắc kia nó nói lời cay đắng, nó không
muốn làm vậy nhưng phải nói thật rõ cho Gia Tuấn biết để mong anh suy nghĩ mà
rời xa nó, đừng mong đợi hoang phí.
-Em vẫn còn yêu hắn, bao năm qua em thật chất chưa quên hắn
phải không? Hắn ta chết rồi, chết bốn nắm trước rồi, em chấp nhận sự thật đi
chứ?
Gia Tuấn kích động nói ra những lời không đáng nói, anh
không thể hiểu được câu nói của anh chính là con dao cứa vào tim nó.
“CHÁT” một tiếng vang vọng, giờ Gia Tuấn mới thức tỉnh được điều mình nói là quá dư thừa, quá ngớ ngẩn
-Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Nó chạy đi trong màng đêm, nỗi đau kia ùa trở về,tại sao
nó đã cố quên nhưng càng quên lại càng nhớ, tại sao Gia Tuấn lại đối xử với nó
như vậy, tại sao ai cũng đều làm nó đau, nó phải khóc bao nhiêu mới thật sự là
đủ.
“Rầm” Đôi chân của nó khe trùng bước, mọt âm thanh quen thuộc
của quá khứ, nó quay đầu lại đôi tay vô hồn đưa lên che đôi miệng khẻ cong lên,
nó chỉ kịp nhìn thấy bóng ai đó lăn dài trên chiếc xe.
-Gia Tuấn anh,,, anh tỉnh lại đi.
Nhớ anh!!!
Nhưng em hứa sẽ chỉ nhớ trong im lặng.
Vì giữa 2 chúng ta vẫn đang tồn tại 1 thứ....
Gọi là K H O Ả NG C Á C H...
Em cần 1 người sợ mất em.
Chứ không cần 1 người yêu em nhưng vẫn để em ở lại
Rồi lại bảo là ANH YÊU EM.