. Nó cứ tưởng chính mình phải
nhìn thấy cảnh Trọng Thiên co lại thành tí tẹo nhưng không ngờ có một bàn
tay rắn chắc nắm chặt lấy Trọng Thiên và bắt đầu kéo lên.
-Thiên Kỳ.
Nó nhìn thấy hắn thì mừng rỡ.
Trọng Thiên còn chưa định hình
lại thì đã nghe hắn mắng.
-ĐIÊN À? CÓ CHẾT CŨNG ĐỪNG
LIÊN LỤY ĐẾN NGƯỜI KHÁC CHỨ? CẬU KHÔNG
BIẾT QUÝ BẢN THÂN MÌNH CŨNG PHẢI NGHĨ CHO MẸ CHỨ? NẾU TÔI ĐẾN TRỄ THÌ CẬU CÓ
BIẾT HẬU QUẢ MÌNH GÂY RA KHÔNG HẢ?
Hắn vô cùng bức xúc trước những
gì Trọng Thiên làm, hắn vô tình nhắc đến cái người mình hận trong bao năm qua,
Trọng Thiên nghe vậy có chút mừng, vì hắn vẫn còn nhớ và quan tâm đến mẹ và đứa
em trai này.
-Anh hai…em..
-Tôi không có em trai.
Hắn nói rồi nắm tay nó kéo đi.
Trọng Thiên nhìn theo rồi từ từ ngã xuống đất, quằn quại với cơn hen suyển tái
phát, hắn ngừng bước chân chạy đến nâng Trọng Thiên lên.
-Thuốc đâu….thuốc đâu?
Nó lục trọng cặp Trong Thiên ra
một chai thuốc rồi đưa cho hắn,hắn lo lắng đưa lên cho Trọng Thiên nhưng lại
không có tác dụng, Trọng Thiên hen mãi mắt lờ đờ.
-Em sao vậy? đừng nhắm mắt..nhìn
anh nhìn anh hai….. ..Anh hai sẽ đưa em đến bệnh viện.. cố lên..cố lên..
Vài phút sau hắn đã đưa Trọng
Thiên vào tới bệnh viện, đứng ngoài cánh cửa phòng cấp cứu hắn lo lăng xiết
chặt tay, lỗi sợ hãi của hắn ngày
càng lớn khi màu đỏ của phòng cấp cứu chớp nháy.
“Bật..bật” Cánh cửa phòng mở ra,
người đàn ông mặt đồ màu trắng thư thản bước ra.
-Em..Em.. trai tôi sao rồi?
-Đã qua cơn nguy hiểm? cậu ấy
không sao nữa chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe lại.
Vị bác sĩ khẻ cười vo vai an ủi
hắn rồi bước đi trong sự vui vẻ khi không có sự chết chóc nào xảy ra.
Trọng Thiên được chuyển đến phòng
hồi sức, hắn cũng đi theo cùng nó.
-Cậu ấy không sao rồi? đừng quá
lo lắng.
-Ai lo lắng chứ?
Hắn cố biện minh.
-Anh… xạo nó vừa vừa thôi? Lo
lắng thì bảo ló lắng , ở đó mà xỉ diện hảo
nữa.
-Đã bảo không rồi, em nải nhải hoài. anh đi mua gì
cho Trọng Thiên ăn đây.
Hắn miệng nói thế nhưng hành động
lại ngược lại, nó chỉ đứng cười nhìn hắn đi khuất cánh cửa, rồi quay qua cái
tên điên trên giường.
-được rồi? tỉnh được rồi đó.
Nó nhìn Trọng Thiên trên giường
mà ngứa mắt.
-Hì..hì.. sao biết tôi đã tỉnh.
Trọng Thiên ngồi dậy tựa người
vào tường nhìn nó cười đầy vui vẻ, vì cuối cùng hắn cũng đã nhận anh là em trai
của hắn, và cũng có lẻ hắn sẽ tha thứ cho mẹ, sau đó gia đình anh lại sẽ hạnh
phúc đầm ấm như trước,
-Tôi mà…. Chắc nảy giờ nghe thấy
rồi hen.
-ừ…. Nhưng có thật anh ấy đã nhận tôi là em trai rồi phải không?
-Vậy cũng hỏi,đưng nhiên.
-Có thật vậy không?
Trọng Thiên vào phòng cấp cứu có
mấy phút mà không biết bác sĩ đã tiêm cho anh thứ thuốc gì mà Trọng Thiên vừa
ngu vừa lắm mồm thế không biết?
-Dạ.. thưa anh hai? Khổ quá nói
mãi.
-Anh ấy kêu mình là em trai rồi?
hahaha
Trọng Thiên lải nhảy làm nó muốn
nhứt cả đầu, chỉ có việc đó thôi mà nó bị Trọng Thiên tra tấn muốn chết, suốt
buổi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Bà Trọng hay tin Trọng Thiên vào
viện liền bỏ hết công việc chạy ngay đến bệnh việc.
“Cạch,cạnh” cánh cửa phòng vừa mở
ra bà Trọng đã lo lắng chạy lại chỗ Trọng Thiên coi hết chỗ này đến chỗ khác
xem con trai mình có còn nguyên vẹn không?(xém tí là thành cục kẹo cao su rồi)
-Me..mẹ.. con không sao mà?
-Để mẹ xem coi ,,,có làm sao
không?
-Mẹ.. ở đây có người đó?
Trọng Thiên mắc cỡ khi nó cùng đứng ở đây mà mẹ anh cứ đòi xem ,xem,,xem anh có làm sao không?
Bà Trọng quay qua chỗ nó, nó nảy
giờ chi đứng nhìn Trọng Thiên mà cười,
-Đây là?
Bà Trong chỉ tay về phía nó.
-Chào bác.
Nó cười tươi nhìn mẹ chồng tương
lai.
-Là bạn gái của anh hai đấy mẹ?
Con dâu tương lai của mẹ đấy?
-Bạn gái Thiên Kỳ? Thiên kỳ cũng
ở đây à?nó đâu?
Bà Trọng mừng rỡ nhìn khắp nơi
mong được gặp đứa con bé bổng của mình.
-Dạ.. Thiên Kỳ đi ra ngoài rồi
bác ạ?
Bà Trọng giờ mới để ý kĩ nó, bà
nhìn nó cười hiền.
-Thiên Kỳ có mắt nhìn người quá?
Cháu rất dể thương lại xinh đẹp nữa?
-Hì… bác nói quá cháu ngượng đấy?
-Cô cũng biết ngượng ư?
Trọng Thiên vô duyên chọt vào.
-Tôi đâu có mặt dày như anh.
-Cô mặt dày thì có……….. ÚI DA…
đau…đau mà mẹ.
Kết quả là bà Trọng nhéo lỗ tay
Trọng Thiên vì cái tội ăn hiếp con dâu bà.
-Chưa gì mẹ đã binh chị dâu
rồi……. GHÉT.
Trọng Thiên con nít quỷ giận hờn
vu vơ quay mặt đi.
-con coi trừng mẹ đấy.. con sắp "ế" ra rồi , không biết có ai hốt con đi giùm mẹ không nữa.
-Mẹ... con trai mẹ đẹp trai thế này mà bảo "ế".
Bà Trọng với nó mới quen nhau
nhưng có vẻ khá thân thì phải, họ nói chuyện rồi cười đua rất vui như một gia
đình vậy? Trọng Thiên thì tủi hết sức miễng anh nói cái gì phản khoa học một
cái là y như rằng, hai cái loa phát thanh không để anh yên.
Tiếng cửa phòng mở ra, Hắn đi mua
thức ăn cho cả ba nhưng đến giờ mới về, chả biết hắn chui ở cái xó xỉn nào nữa?
vừa bước vào hắn đã bị bà Trọng ôm lấy.
-Con trai? Mẹ…. mẹ…. nhớ con lắm?
Bà Trọng nước mắt nước mũi tèm
nhem âu yếu con trai mình, lí trí hắn thì bảo phải nhận lại mẹ, nhận lại cái
tình yêu mà mình kháo khát có từ người mẹ, bảo hắn phải ôm chặc lấy bà. Nhưng
hành động lại không nghe theo lời hắn, hắn đẩy bà Trọng ra nhìn bà đầy hận thù.
-Tôi không có mẹ, mẹ tôi chết lâu
rồi.
Bà Trọng nghe thấy đứa con bao
năm qua mình muốn gặp nhất lại có thể đứng trước mặt bà nói “mẹ đã chết” có câu
nói nào đau hơn câu nói này đâu.
-Mẹ.. biết con hận mẹ? nhưng mọi
chuyện không như con đã nghĩ và thấy đâu?
- không phải ư? Nực cười? có lẽ
bao năm qua bà sống rất hạnh phúc bên người tình của bà thì phải? và bà cũng
không có tư cánh gì làm mẹ tôi cả? Hãy
trở về sống bên tình nhân cả bà đi
Bà Trọng đau đến thắt lòng khi
nghe hắn nói câu đó. Ai cũng có thể nói
bà ngoại tình, ai cũng có thể nghĩ xấu về bà nhưng riêng chỉ có Trọng Thiên,
Thiên Kỳ và chồng bà là không thể? Thế mà đời phủ phàng.
-Thiên Kỳ? anh đừng nói mẹ anh
như vậy?
Nó níu lấy cánh tay hắn lay lay
khi thấy bà Trọng nước mắt rơi lả tả.
-Anh hai mọi chuyện không như anh
nghĩ đâu? Mẹ sẽ đau lắm khi anh nói thế?
Trọng Thiên dù đang bệnh nhưng
không đau băng cảm giác bây giờ, khi mình phải chứng kiến cảnh anh hai và mẹ
như vậy?
-Không bao giờ tôi tha thứ cho
người đã phá hủy gia đình này và bỏ rơi tôi.