Buổi sáng hôm ấy, trong suốt máy tiết học mà
nó chẳng thấy Trọng Thiên đâu cả, nó cũng có chút gì đó lo lắng, thường ngày
Trong Thiên hay nhảm nhảm bên tai nó, thành riết nó quen luôn. Và nó lại cảm
thấy có sự rất thân thiết với Trọng Thiên cứ như Trọng Thiên là đứa em trai của
mình vậy?
Còn Phương Linh thì thường đi bar
với tụi nó nhưng đến đi học thì chả thấy tâm hơi đâu cả. Nó bảo Phương Linh đi
học lại đi nhưng Phương Linh cứ ngáp dài ngáp ngắn bảo “cứ từ từ”.
Nó đang nói chuyện với hắn thì
chuông điện thoại reo in ỏi.
-Ai bất lịch sự vậy?
Hắn nhìn chằm chằm vào cái điện
thoại của nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nó cười trừ rồi buột lòng nhấc
máy khi thấy người vô duyên đó là Trọng Thiên.
-Tìm tôi?
-Cho em 5s để lên sân thượng, nếu
còn muốn gặp lại tôi.
Câu nói ngắn gọn của Trọng Thiên
làm nó đơ ra. Không biết Trọng Thiên lại muốn làm trò quỷ gì nữa mà nói câu
đó.
-Ai vậy? người tình gọi à?
Hắn chọc nó.
-Người tình cái đầu anh?
-Còn không phải?
-Xí… em đi đấy nhá? Đừng giận nha
chồng cưng?
Nó bẹo má hắn.
-Đi đâu? Không đi đâu hết? GIẬN.
Hắn dỗi nó.
-Ngoan… vợ đi tí..tí à?
-Thơm cái đi.
-Chồng… thật là.
Nó hôn lên má hắn rồi mắt cỡ chạy đi.Hắn nhìn theo mà mĩm cười toại nguyện.''''' Nó đã chủ động hôn hắn hôm qua thế mà hôm nay đã mắc cỡ vậy rồi, chắc hắn phải dạy dỗ lại thôi.''''
SÂN THƯỢNG.........
Nó vừa bước lên thì xút tí nữa
đứng tim. Trọng Thiên đứng trên lang can , dơ hai tay ra như thể muốn làm người
nhện vậy á? Chỉ cần Trọng Thiên nhút nhít là coi như đi gặp tổ tiên sớm.
-NÀY? ANH CÓ KHÙNG KHÔNG ĐÓ? ĐI
XUỐNG.
-Em lo lắng cho anh đến thế à?
-Mơ đi bé? Nếu không phải tôi
nhìn thấy . Thì có chết tôi cũng không quan tâm đến thằng khùng như anh?
-Thật?
Trọng Thiên bắt đầu gian rộng hay
tay, chuẩn bị tiếp đất.
-Con lại hồn? xuống giùm đi?
nó mếu máo nhìn Trọng thiên.
-Nếu giờ người đứng đây không
phải là tôi mà là Thiên Kỳ? Chắc cô sẽ rất đau nhỉ?
-Hỏi dư hơi? Tức nhiên rồi? nhưng
tiếc anh không phải Thiên Kỳ?”chẹp chẹp”
Trọng Thiên nhắm mắt lại , mặc kệ
cho những làn gió tử thần đùa nghịch tóc anh.
-Tại sao? Cô nói đi? Tại sao
trong mắt ai tôi cũng không bằng hắn? Các người có bao giờ xem tôi như tồn tại
không?
Trọng Thiên bức xúc nhìn nó, nói
với nó như thể đang nói với chính bản thân mình.
-Anh………….
Nó nhìn thấy được một sự lạnh
lẽo, cô đơn từ đôi mắt cứng rắn nhưng lại yếu đuối. đày sự khát khao của Trọng Thiên.
-HAHAHA…. Tôi là em trai của hắn.
Chắc cô không tin đâu, không tin hắn lại có đứa em trai như tôi
Câu nói của Trọng Thiên phát ra
làm nó khó hiểu? Nó thật không ngờ lúc trước cứ tưởng Trọng Thiên điên nên nhận
nhầm người,thế mà sự thật lại quá phủ phàng? và cũng không thể tin được hắn lại có đứa
em là Trọng Thiên mà chưa bao giờ hắn nói cho nó biết? nó cũng không biết rằng
còn bao nhiêu chuyện hắn dấu nó nữa.
-Bất ngờ lắm à?
-…….
Không câu trả lời.
-Không ngờ, cô không biết gì? có
lẽ cô chỉ là người thay thế Ngọc Mai.
-Tôi tin anh ấy, tin tình cảm anh
ấy dành cho tôi.
Nó cố nén đi cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Trọng Thiên mà nói.
-Dù hắn ta dấu cô đủ thứ
-có thể anh ấy có lý do khó nói?
Nó cảm thấy rất buồn nhưng lại
dám đặt niềm tin vào hắn, nó chỉ cần biết hắn yêu nó thế là đủ rồi, còn những
chuyện khác hắn không nói , nó cũng không muốn biết nhiều.
-Tin?
Trọng Thiên nhìn nó không chớp
mắt.
-Tin… tôi tin anh ấy?
-Hahaha.. tại sao?..tai sao?
Trọng Thiên bắt đầu thiếu kiểm sót.trong giây phút mất cảnh giác Trọng Thiên đã không lấy được thăng bằng và….
-Nắm…. nắm …lấy tay…tay.. tôi.
Nếu nó không nhanh tay lẹ chân
chụp lấy thằng cha Trọng Thiên thì chắc giờ anh chỉ còn lại một ki cà gam thôi.
-Tại sao? Buông tôi ra đi?
-ANH KHÙNG THẬT HAY GIẢ NAI VẬY? IM LẶNG CHO TÔI.ANH KHÔNG CÓ QUYỀN QUYẾT ĐỊNH BẢN THÂN MÌNH HIỂU CHƯA?
Nó bực quá hét toán lên, Trọng
Thiên câm luôn chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó.
Nó cố sức kéo Trọng Thiên lên nhưng
với sức của nó thì không thể, tay nó bắt đầu nới ra khỏi tay Trọng Thiên.
-Nắm chặt vào,đừng buông ra,
-Tạm Biệt.
Trọng Thiên yếu ớt nhắm mắt buông xuôi tất cả, buông tay nó ra,buông cuộc sống đầy phù phàng trước mắt.