Trong một căn nhà hoang ngoại thành, Nhả Nhược đang nhịp
nhàng nâng ly rượu trên tay nhìn nó với nụ cười tà mị.
-Tiểu thư ả chưa tỉnh
Một con nhỏ phía sau Nhả Nhược lên tiếng khi đã quan sát kĩ nó,
nó vẫn nhắm lìm đôi mắt không có biểu hiện gì gọi là sẽ thức.
-Xối nước cho cô ta tỉnh.
Sau câu nói của Nhả Nhược là một xô nước mát lạnh hiện diện
trên gương mặt xinh tươi của nó.
Nó đang ngủ ngon trên
chín tầng mây cao ngất ngưỡng, đang trò chuyện cùng trai đẹp( mê trai gớm) bỗng cảm thấy gì đó lành lạnh liền từ từ mở mắt ra.
-Tỉnh rồi à.?
Nó nhìn ngó xung quanh, giờ mắt nó chỉ nhìn thấy một màu đen
có lẽ vì thuốc mê chưa hết tác dụng thì phải.
-Có cần phải thế này không?
Nó nhìn Nhả Nhược khinh bỉ, giờ nó chỉ cảm thấy đau khi
bị sợi dây điên rồ bó chặt thế này.”
Trời ạ!! Tội nghiệp bàn tay bé bỗng của mình”
-Không nói nhiều. Mày không được bám đuôi anh Minh Quân nửa.
Nhả Nhược vào luôn chủ đề chính, không lôi co với nó.
-Tư cách gì ra lệnh cho tao?
-Với loại đàn bà lẳng lơ , chuyên bám đích đàn ông như mày ,
tao có thừa tư cách
-Mày đang nói mày đấy à?
Nó thẩn thờ nói móc Nhả Nhược làm nhỏ quê với mấy đứa đàn em
sau lưng.
Và hậu quả nó bị Nhả
Nhược tác cho hai cái đau điến, máu từ khóe miệng tuôn ra.
-Chỉ có thế thôi?
Nó nhếch mép cười khinh thường Nhả Nhược, nó cảm nhận được
vị tanh tanh của máu đang dồn vào miệng, thứ mùi khó chịu.
-Mày.. chết đến nơi còn láo, để tao xem mày còn lên mặt đến
khi nào.
Nhả Nhược vừa điên vừa tức, nó đã như vậy mà còn không biết
sợ lại giám vênh váo. Kèo theo câu nói là cái đạp thẳng thừng hạ cánh vào bụng
nó.
Tít..Tít..tít..
Điện thoại Nhả Nhược vang lên, màng hình hiện diện một con
số quen thuộc.
-ALô
-Làm theo kế hoạch, làm nó biến mất.
Đâu dây bên kia lên tiếng với giọng nói dứt khoác mang chất đe dọa không hề nhẹ.
Nhả Nhược chỉ cười đểu rồi cúp máy. Gì chứ ra lệnh cho Lâm
Nhả Nhược này ư? Thật mất cười? Chả mắt gì cô phải làm theo.
-Mày sẽ biến mất? rồi Minh Quân là của tao..hahahhahha
-hahaha Mày tỉnh lại đi? Thật tội nghiệp cho mày Nhả Nhược
à. Dù có làm gì thì mày cũng chả thay thế được tao.
Nó thêm mắm dậm muối, thách thức Nhả Nhược, ả ta nghe câu
nói của nó mà máu dồn hết lên não.
-Mày….. sẽ hối hận.
-------------------------------------
Hắn, Anh và nhỏ điện mãi mà không thấy nó trả lời, sự lo
lắng lẫn sợ hãi không đâu ùa đến. Ai nấy đều thấp thỏm không yên đã gần 1h sáng
rồi mà không thấy nó đâu,không biết nó ngủ bờ ngủ bịt ở xó nào. Nhỏ đi ra đi
vào phòng khách, hết lượn chỗ này đến chỗ khác làm ai cũng căng thẳng theo.
Tút..tút…
Nhỏ nhận được vài dòng tin nhắn ngắn ngủi từ một số lạ.
“ Bảo Ngọc đang ở XXX”
Nhỏ.anh và hắn tốc chạy như bay đến địa chỉ trên điện
thoại,chỉ vài phút sau ba ngừời họ đã đến trước căn nhà hoang đó. Mùi máu,mùi
vị tử thần lan tỏa khắp không gian yên ắng nơi đây, một thứ đáng sợ.
Rầm…Rầm…(lại liên hoàng cước chứ đâu)
-Bảo Ngọc
Nhỏ đá văng cách cửa xông vào, làm mấy người bên trong hú
hồn hú vía,khi không lại có một âm thanh phát lên.
-Anh Quân.
Nhả Nhược đơ người trước sự có mặt đột ngột của anh. “sao
anh lại đến đây, phải làm sao đây”?
-Cô biết mình đang làm gì không hả?
Anh tức giận quát to,khi thấy cô em gái bé nhỏ của mình mặt
mày máu me nhể nhải, bị trói trên ghế.
-Em..emmm…
-Câm mồm lại?
Hắn không còn bình tỉnh để đứng
nói chuyện với loại người như Nhả Nhược, Hắn bước dần lại chỗ nó, sát khí nghi
ngút như con sói khát máu thèm thịt người. Cảm thấy đau, giờ hắn thấy tim mình
đau rất đau, không phải tại hắn vô tâm thì nó đã không bị như thế này, lỗi chỉ
tại bản thân hắn.
Thế là cuộc ẩu đã tay chân xuất hiện,
mọi thứ rối mù hết cả lên, hắn thì bực mình gặp ai nhào vào là chém tất không
cần biết đó là ai.
-Thiên Kỳ bảo vệ Bảo Ngọc
Anh vừa binh bốp vừa oaoa cái mồm
nhắc nhở hắn phải coi trừng đứa con nít tên Bảo Ngọc chớ để nó đi lạc.
-Có thuốc nổ … CHẠY MAU..
Từ bên ngoài một giọng con gái
vang lên, nó nghe rất quen nhưng không biết là ai. Mọi ngươi thì ùa ra gẫm đạp
nên nhau mà chạy.
-Bảo Ngọc…
-Anh mau chạy đi..kệ tôi
-Anh sẽ bảo vệ em
Hắn nhìn nó,tay thì cố gắng rở
trói.
-Không cần..anh đi đi… anh có phải
đầu heo không vậy?
-Đầu heo em,,có yên không?
-Anh mới là heo
(Bó tay giờ này còn heo với chả
lợn)
Hắn nắm lấy tay nó cùng chạy ra
ngoài nhưng sau đó vì rối loạn bàn tay nó đã rời khỏi hắn. Cứ như một điềm báo trước giữa nó và hắn
Rầm..Rầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, đám
cháy cuồng cuộn lấp đầy màng đêm. Với bao nhiêu mùi tanh tươm của máu.
-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc đâu?
Anh và Nhỏ chạy lại chỗ hắn, thì chả thấy nó
đâu
-Mày là thằng tồi.
-Dừng lại đi, có thể Bảo Ngọc đã
ra rồi, chia nhau ra tìm đi.
Nhỏ quát to, nước mắt vẫn rơi, nhỏ
cầu mong nó vẫn bình an ra khỏi cái nơi đó. Hắn thì bị anh đấm một đấm, ngồi
thờ dưới đất. Nước mặt hắn không tự chủ mà rơi, hắn khóc, hắn thật khóc cho nó
ư? Đau,đau ngẹt thở, hắn giờ mới biết nó quan trọng đối với hắn như thế nào?
-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc,… em đừng xảy ra chuyện gì.
Ngọn lửa vẫn cứ thế mà cháy, cháy
tự nhiên, cháy như thể muốn trở thành bá chủ thế giới.
Hắn điên cuồng chạy
khắp ngọn lửa, mong tìm thấy hình bóng quen thuộc, mong nhìn thấy nụ cười của
nó mỗi ngày.