Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 106




Đi ra xa quán Bar , trên đường không có bóng người nào cả vì uống quá nhiều nên anh có chút không tỉnh táo, Rượu đã dần ngấm khiến đôi mắt anh hơi mờ mờ, lấy tay dụi dụi mắt anh không thể say được, phải tìm nó để nói chuyện, anh không tin tình yêu kia lại dẽ dàng thay đổi như vậy?

Cảm giác hoa mắt chóng mặt xen lẫn đau đầu khiến Nam Phong không thở nỗi, anh lảo đảo trên con đường mà không hướng đi,Lại những kí ức đáng chết kia xen vào tâm trí anh, khiến anh đụng phải mấy tên cà trớn.

Mấy tên đó bị va trúng liền nắm cổ áo của Nam Phong.

-Thằng chó… mày không có mắt hả?—Tên đó hung hăng.

-Đụng phải ông sao không xin lỗi.—tên khác lườm.

-CÚT..—Nam Phong đau đầu mắt thì như mở không lên, anh hất tay bọn chúng ra, đi không vững liền ngã nhào xuống đất,

-Đạp nó cho tao.—Cả bọn, ba bốn đứa nhào vào đá, đấm anh tơi bời, cơn đau đầu khiến anh không thể phản kháng.

Bọn chúng nhếch môiđi khi thấy đã quá đủ, cơn mưa rơi tí tách ôm lấy thân hình anh, anh phải cảm ơn chúng thì đúng hơn? Kí ức kia được mưa gởi đến khiến anh chỉ mĩm cười chua chát, người anh coi là ba , ông ta thật ra là ai? Có phải giống như Tiễu Mễ nói? Những giọt mưa nặng nề rơi trên đường mòn, anh hét lớn thảm thiết trong mưa, đôi mắt thầm oán trách.

Không biết quảng đường bao xa, không biết đã đi đến tận đâu, cơn men say cùng với mưa đêm khiến con người anh mất đi tri giác.

Mò mẫn với cánh cổng xanh xanh, Nam Phong thẩn thờ.

-BẢO NGỌC.. NGUYỄN HOÀNG BẢO NGỌC… EM RA ĐÂY? RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI ANH.. BẢO NGỌC.--- Nam Phong hét to trong mưa, đôi mắt bị nước mưa xóa tan đi những giọt long lanh đang kẽ rơi.

Âm thanh trong cơn say khiến người trong ngôi nhà bất giác nhìn ra.

-Nam Phong,, anh ta đến đây làm gì?—Thảo Anh nhìn ra ngoài.

-Kệ hắn.. mặc xác cái loại người như hắn.- Minh Quân lạnh lùng.

Trên lầu nó cũng nghe thấy nhưng không ra mà lấp ló ở bên cửa sổ, trời thì tối, mưa càng ngày càng lớn, nó nhìn con người rào thét trong mưa kia không chút cảm xúc.

Lạnh lẽo đến thương tâm, mẹ nó đặt tay lên vai nó khẻ thì thào.

-Con nhẫn tâm nhìn cậu ấy vậy sao? Trời mưa thế này không chừng sẽ …. Con ra gặp cậu ta đi, mọi chuyện còn cách khác đểgiải quyết mà, cần gì dày vò nhau như vậy?

-Kệ anh ta,,anh ta sống hay chết không liên quan đến con.—Nó bước vào trong với tâm trạng khó tả, cuộc đời này trớ trêu vậy đó.

Cứ thể mà mưa rơi, những tiếng hét của Nam Phong vẫn vang vọng, nó nằm trong chăn những không tài nào ngủ được, cứ lật qua rồi lật lại, ngồi bật dây bịch lấy lỗ tai, tại sao anh cứ làm phiền nó? Tại sao cứ phải làm khổ nhau?

Ba nó nhìn mà cũng xót giùm, đứng dưới mưa như vậy thì có nước chết sớm quá?

Ông đi lấy cây dù và chạy nhanh ra cổng, dù không thể tha thứ cho người làm khổ con ông nhưng đứng nhìn anh như vậy thì không nhẫn tâm.

-Cậu về đi nó không muốn gặp cậu đâu.. cầm lấy..chết đâu thì chết đừng chết trước nhà tôi.—Ba nó chìa ra đưa cho Nam Phong.

- bác… cháu xin bác… cho cháu gặp Bảo Ngọc đi bác.—Nam Phong cầm lấy tay ba nó,

Rút tay ra ba nó lắc đầu rồi để lại cây dù cho Nam Phong.

Mưa kia nghịch ngợm cứ mãi rơi, dù có dù nhưng Nam Phong vẫn không che anh ngẩn đầu lên mặc cho mưa xối vào.

-BẢO NGỌC,, ANH YÊU EM… ANH XIN LỖI LÀ ANH SAI,, EM RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI ANH ĐI?...... BẢO NGỌC…

Anh hét đến nỗi âm thanh khiến mưa kia cũng rào theo, che phủ lấy con người đau đớn , đưa anh đến với làn gió xanh, do đứng dưới mua cộng với men rượu lại bị người ta đánh, anh không còn sức lực để trụ, đôi chân mềm nhũn, trước mắt anh giờ chỉ là màng đêm, anh ngã xuống bên tai chỉ còn những tiếng mưa rơi.

Một chiếc xe nào đó chạy đến,ông Hùng bước xuống với cây dù lớn.

-Nam Phong.. Nam Phong..

Ông đưa Nam Phong lên xe và chiếc xe mất hút trong đêm, nó từ trên lầu nhìn xuống, khẻ mĩm cười có chút tàn rụi, cũng may nó điện cho ông Hùng để đưa anh về, chứ nếu anh cứ lầm lì như vậy thì có lẽ anh sẽ chết ở đó quá? Bên nó anh sẽ không thể hạnh phúc, về với gia đình có lẽ nơi đó mới là làm anh thật sự yên bình không ồn ào.

Mưa đã dứt, chỉ còn những giọt lí lách rơi xuống, nắng chiếu xuống bao phủ khuôn mặt đẹp tựa thiền thần đang ngủ đông, Nam Phong chợt tỉnh dậy, đưa tay lên chán anh thấy rất đau đầu như tưởng trừng nỗ tung ngay lập tức,

Anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi, tất cả? không sót một chút nào?

Đưa tay hất đổi mọi thứ trên bàn anh điên rồ ôm lấy đầu, như không hề muốn mình tỉnh dậy sao cơn mê muội, anh làm sao có thể tin được khi người cha anh hằng tôn trọng lại là kẻ đã làm cho anh ra nôn nỗi này, gia đình của anh, tuổi thơ của anh? Còn đâu nữa?

Ông ta còn ác độc và khinh bỉ hơn cả Tiễu Mễ hai người mà anh tưởng trừng quan trọng nhất thì ra lại đem anh ra làm trò hề.

-AAAA.. TẠI SAO?

Tiếng hét của Nam Phong khiến ông Hùng giật mình khi đang ở bên ngoài cửa, ông đẩy cửa bước vào với tô cháu còn nghi ngút mùi khói.

-Con còn sốt nặng lắm,, nào ăn cháo ta nấu đi, ngon lắm.—Ông Hùng bê đến trước mặt Nam Phong, lấy tay để lên vai anh.

-CÚT…ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔi.—Nam Phong hất nguyên tô cháo rơi xuống đất, ông Hùng nhìn theo mà lo lắng.

-Con sao vậy? – Ông Hùng nhìn anh.

-- Đừng gọi tôi là “con” tôi không phải con ông. Kẻ đã phá nát gia đình tôi.—Nam Phong dùng ánh mắt giết người nhìn tận sâu quá khứ mờ ảo.

Ông Hùng im lặng như chờ đợi điều gì đó? Cuối cùng cái ngày này cũng tới, tất cả đã được hiện diện ngoài ánh sáng, ông biết phải làm gì đây?

-Tất cả những điều ta làm trong bốn năm qua điều là vì con, còn về chuyện gia đình con không phải như con đã nghĩ đâu? Con nghe ta giải thích đi?—Ông Hùng bối rối, chưa bao giờ ông lại sợ hãi hiện tại như bây giờ.

-Gì tôi? – Nam Phong gật gật đầu kiểu nghe được sự thật rất tức cười.

-Tôi sẽ không tin bất cứ thứ gìcủa kẻ lừa gạt. cha mất, mẹ bỏ đi, tuổi thơ với bao niềm khao khát, bao thù hận, và ngày hôm nay tôi mất đi người mình yêu thương… tất cả điều là do điều tốt mà ông đã ban cho tôi…----- Nam Phong rào thét, sự thật là thế phủ phàng đến nỗi khiến nước mắt ăn mòn vào tim, anh đang rất mệt mỏi vì dầm mưa mấy tiếng với cơn rượu hôm qua khiến tinh thần anh có vẻ không ổn.

Ông Hùng vẫn không nói gì? còn gì để mà nói nữa khi sự thật đã là như vậy? sai lầm trong quá khứ đã ké dài cho đến tương lai, không thể thay đổi được. Nước mắt người đàn ông mạnh mẽ kia bỗng không kiềm được mà rơi xuống, là ông có lỗi chỉ tại ông quá tham lam mà thôi?

-MẸ TÔI ĐÂU?- Nam Phong trắng trợn ngước nhìn ông.

-Bà ấy… không còn nữa?—như đụng đến vết thương ngàn năm ông Hùng buồn bã cụp đôi mi xuống

-ĐI RA NGOÀI.. TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ÔNG?—Nam Phong điên lên đập phá mọi thứ trong phòng.

--Được.. ba ..ba ..ba sẽ đi ra.—Ông Hùng nhìn xót xa rồi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình anh cô đơn với nỗi đau.

Anh sẽ không bao giờ ở lại cái căn nhà của kẻ đáng khinh kia.

Như trong cơn say chưa qua Nam Phong chỉ thấy đời này quá phủ, nước mắt anh khi không rơi xuống, anh chỉ ước gì mãi mãi biến mất để không còn thấy đau đớn.

Vớ tay lấy áo khoác anh đi nhanh xuống lầu, anh không thể ở lại cái căn nhà này một giây phúc nào nữa, ở đây sẽ khiến anh càng phát điên hơn.

Vừa đi xuống đã thấy ông Hùng đưa tay lên vuốt mặt, anh còn thấy cả những giọt nước trong suốt kia.

-Con đi đâu vậy?—Ông Hùnghoảng hốt đi đến.

-Nhà này không phải nơi thuộc về tôi.—Nói rồi Nam Phong vắt áo lên vai đi một mạch ra cửa.

-Nam Phong.. Nam Phong.—Dù có nói gì cũng trở thành vô nghĩa , ông biết mình sai và đáng bị khinh bỉ, ngồi bệch xuống sofa ông tức tưởi tự trách bản thân.