Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 104




Không khí nơi bữa tiệc có vẻ không ổn , im lặng đến rợn người chỉ còn nghe thấy những hơi thở chóng ngợp, những tiếng tim đập thình thịch, những đôi mắt hiếu kì và ướt ác nhìn chú rễ như người ngoài hành tinh. Lâu sao đó là những tiếng bàn tán xôn xao, Tiễu Mễ quay đầu nhìn xuống, cô không thể thở được, bọn họ đang nhìn cô, đang nói cô, biết bao là ánh mắt dồn nén, cô bất gíac dùng ánh mắt bi thương nhìn Nam Phong, tại sao anh không nói gì? hay là…?? Đôi tay Tiễu Mễ bắt đầu run lên.

Ánh nhìn kiều vĩ kia của Nam Phong ở một góc nhỏ nào đó tận sâu trong lòng anh, đôi mắt kia nheo lên hết cỡ, đưa tay chạm sợi dây trên cổ, anh quay sang nhìn Tiễu Mễ không lấy một cảm xúc.

Chẳng nói tiếng nào Nam Phong đưa tay tháo lỏng cavat, quay lưng bước đi trên thảm đỏ hướng về phía cánh cửa, bao nhiêu tiếng xôn xao vang lên không ngừng, Tiếu Mễ nhìn bóng lưng của Nam Phong cô nắm chặt tay.

Anh đã nhớ ra rồi ư? Tại sao lại phải là lúc này? chết tiệt?

Cha sứ không hiểu chuyện gì cả cứ đứng bất động.

Anh MC thì xém rơi cái micro.

-À.. mọi người bĩnh tĩnh nào? Chắc có vấn đề gì đó? Chú rễ chắc có điều gì bất ngờ danh cho cô dâu đây.--- Ông MC chấn an tiếng rồm rà ở phía dưới, sắc mặt ông Hùng cũng kém không thu gì sự ngạc nhiên của tiễu Mễ, theo phản xạ nhìn Nam Phong.

-Trần Nam Phong NẾU ANH BƯỚC RA KHỎI CÁNH CỬA NÀY, ANH NHẤT ĐỊNH SẼ PHẢI HỐI HẬN .—tiễu Mễ nghiến răng, cả phòng im lìm nhìn cảnh vui, không phải là bỏ cô dâu đấy chứ?

Dừng bước, quay lại nhìn Tiễu Mễ bằng nửa con mắt, anh lạnh lùng hơn tảng băng lớn bắc cực, rồi chạy đi ra khỏi nơi quái ác này, anh phải tìm nó, trong đầu anh giờ chỉ có hình bóng của nó mà thôi, là anh sai khi không thể nhớ ra nó, anh đúng là tồi tệ khi khiến nó phải chờ đợi như vậy? anh nghĩ nếu bây giờ anh đứng trước mặt nó và nói anh đã nhớ ra thì có lẽ nó sẽ rất vui, anh và nó sẽ trở về bên cạnh nhau như kí ức của anh.

Tiếng “Ồ” lớn khiến cô chạnh lòng tức giận, mọi người ngay sau đó điều đứng dậy bỏ đi kèm theo mấy lời chỉ trỏ khinh miệt.

căn phònggiờ đã không còn ai, lẻo đẻo chỉ vài người phục vụ. Cô rớt nước mắt, ước mơ của cô tan tành rồi.

-Nam Phong.—Tiễu Mễ không thể tin nỗi điều diễn ra, không phải rất tốt rồi sao, cuối cùng lại thành ra như vậy? Chạy thật anh để đuổi theo anh.

Do cô mặt váy cưới nên chân dẫm phải tà áo, cả người cô ngã nhào ra, tay bất giác nắm lấy khăn chải bàn, những tiếng bát đĩa vỡ vụn cùng cô rơi xuống.

Đập tay lên sàn nhà những tia máu cùngnước mắt cô không ngừng rơi, cô tuổi nhục ngay bây giờ. Đôi mắt căm phẩn nhìn về phía cánh cửa, tất cả sẽ không kết thúc yên ổn như vậy? cô không cho phép.

Tiếng bước chân vang lên, ông Hùng đi đến đứng sát bên Tiễu Mễ khẻ nhếch môi, trong lòng cũng có phần rất hoảng loạn có thể Nam Phong đã nhớ ra tất cả, ông rồi cũng sẽ có tâm trạng như tiễu Mễ.

-Quay về với cô của ngày trước đi.—Nói rồi ông Hùng bước ra đi đuổi theo Nam Phong.

Năm chặt lấy tà áo, cô nhìn ông ta như cái gai trong mắt, các người sẽ phải hối hận khi cười ngạo tôi hôm nay, Tiễu Mễ này sẽ không để các người yên ổn, trở về với cô ngày trước ư? Không bao giờ.

-Thật đáng thương

Câu nói khiến cô liếc nhìn, thì ra Lão Ngũ người luôn đối đầu và đâm sau lưng Nam Phong, lúc nào cũng tìm cách để mà trả thù dù không khi nào thành công,nhìn thấy mặt ông ta cô chỉ muốn nhào đến bóp chết hắn, cứ cười đi rồi có ngày răng cũng không còn mà húp cháo,

-CÚT..—Tiễu Mễ không cảm xúc ném mấy thứ dưới đất.

Ông ta cười lớn quay đi, kiểu cười trên đau khổ của người khác

.

-HAHAHA.. hãy tìm đến tôi nếu cô muốn trả thù.

Cô bây giờ không khác gì kẻ ăn mày bẩn thỉu trong mắt người khác, nỗi uất ức và sỉ nhục này sẽ có ngày cô trả cho họ, còn khiến họ đau gấp trăm lần cô. Bị dồn đến đường cùng như hôm nay tất cả đều là tại nó, nếu nó không xuất hiện, nếu nó biến mất thì tốt hơn rồi, cả nó và Nam Phong đều rất tốt bụng cho cô cả một nụ cười hôm nay.

Đôi mắt Tiễu Mễ đáng sợ cùng với nỗi thù hận vây lấy, “cái cô không có được thì không ai có thể có.”



Ngoài trời nắng giòn đến nỗi thiếu đốt tất cả, Ông Hùng chạy ra tìm Nam Phong, ông tin chắc anh đang có ý định tìm nó, Mồ hôi từ trên trán ông lăn nhẹ lên gò má không phải vì trời nắng gây gắt mà chỉ là vì nỗi sợ hãi trong ông quá lớn.

Vừa nhìn thấy chiếc xe đen chạy lại ông không suy nghĩ gì cả lao ra ngăn cản

“KÉT” chiếc xe thắng gấp tí nữa thì tạo ra cơn mưa máu bao lấy quá khứ, Nam Phong ngó ra cửa trông anh rất gấp gáp, đôi mắt cũng có chút lạnh lùng khiến ông Hùng tái mặt.

-Ba… ba làm gì vậy? tránh ra đi.

“Ba” Nam Phong vẫn còn gọi ông là ba vậy lẽ nào… lẽ nào…. Anh vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra, chỉ là nhớ được vài chuyện thôi hay sao? Bình tỉnh trở lại ông Hùng thoáng đứng tim .

Không thấy ông Hùng nói gì, Nam Phong sốt ruột.

-Con phải tìm Bảo Ngọc.. ba tránh ra đi?

Chiếc xe khởi động và đi lướt qua ông, không ngờ con bé đó lại có thể khiến Nam Phong nhớ ra tất cả sau những ngày giằng co, đúng là Tiễu Mễ xui xẻo nên mới nhận cái giá đắt như thế?Ngay trong ngàyđám cưới chú rể bỏ chạy. Mất cái gai này thì lại xuất hiện cái gai nhọn khác, ông không thể để con bé đóở lại bên cạnh Nam Phong, đành phải nhẫn tâm tàn ác nhổ bỏ cái gái đó.

Lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau ông mĩm cười yên tâm nhìn những dòng người trôi dần, trôi dần. Tàn nhẫn nhưng đó là vì Nam Phong vì hạnh phúc của anh nên ông không hối hận cũng không thấy có lỗi.

Trên đường đến để gặp nó, anh suy nghĩ rất nhiều, đúng anh rất có lỗi, không sao anh sẽ bù đắp lỗi lầm của mình.

Nghĩ đến cái lúc nhìn thấy anh, rồi anh nói “ Bảo Ngọc, anh nhớ ra em rồi” thì nó sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Anh không cần biết, anh sẽ chạy đến và ôm lấy nó vào lòng để sưởi ấm trái tim bị anh trà đạp kia, và sao đó cùng nó xây dựng một gia đình nhỏ, mãi mãi bên cạnh, yêu nó đến tận cuối đời.

Càng nghĩ anh càng nóng ruột, đạp phanh tăng tốc trên con đường dài, anh không thể chịu được giây nào nữa.

Chiếc xe ngừng ngay cổng nhà nó, anh không bận tâm đến xung quanh, nhanh chân chạy đến và bấm chuông, một lác sau mẹ nó ra mở cửa vừa nhìn thấy anh bà đã có biểu hiện lạ.

-Cậu tìm ai.—Mẹ nó đứng chặn lại, anh nhìn vào bên trong thật sự anh rất muốn gặp nó, anh sắp điên lên rồi.

- Bảo Ngọc có nhà không bác?—Nam Phong hỏi mà mắt cứ đảo bên trong.

mẹ nó bực bội, sao anh không đi lo đám cưới của mình đi? Tìm đến đây làm gì, toàn làm khổ con gái bà còn vác mặt đến?

-Nó ở trên phòng.—Minh Quân đi đến.

-Cảm ơn.—Anh nhanh chóng hướng lên lầu,.

Tim anhnhư nhảy ra khỏi lồng ngực, anh mĩm cười hạnh phúc đi lên lầu, nhưng không ai biết được tìm ẩn trong cái mác đó chính là nỗi đau sẽ khiến ta bị dàu vò, rồi sẽ mãi như vậy hành hạ nhau vui lắm.

Mẹ nó nhìn theo rồi vỗ vai Minh Quân, bà biết không ai muốn nhìn thấy kết quả trong chốc lác, chỉ tại bức tường cản giữa họ quá lớn.

Hít thở thật sâu, anh đứng trước cửa phòng nó, hô hấp không khỏi ngộc ngạc, nơi đây chính là ánh sáng đời anh, sao bao nhiêu mê muội thì anh đã trở về là anh.

Không gõ cửa , anh muốn khiến nó bất ngờ, đưa tay lên mở hờ bức tường chắn vô hình, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt anh bỗng biết thành lạnh lùng khi tận mắt anh nhìn qua khẻ hở của cách cửa, nơi trái tim không thuộc về anh.

Gia Tuấn và nó đang hôn nhau sao, nó nằm trên giường còn Gia Tuấn ngồi kế bên, họ đang hòa vào thành một.

-Anh sẽ bảo vệ em.. yêu em và CON CHÚNG TA, anh rất hạnh phúc.—Gia Tuấn mĩm cười nhìn nó, đôi mắt thiết tha tìm ẩn thứ gì quá xa vời.

Khẻ liếc nhìn ra ngoài cửa nó biết Nam Phong đang đứng nhìn, nó biết trái tim đang rỉ máu nhưng không thể làm khác được.

-em cũng yêu anh và con, chúng ta sẽ cùng nhau vẻ lên những tia màu hồng hạnh phúc, anh thích đặt tên con mình là gì?—Nó âu yếm ôm lấy Gia Tuấn, tự bản thân mình làm đâu chính mình, chỉ cần qua giây phúc này thôi mọi thứ sẽ thật sự kết thúc.

-Là gì cũng được. miễn là em thích.

-Vậy.!! nếu là con gái mình sẽ gọi là Bối Bối em sẽ dạy nó nấu ăn, may vá,…., nếu là con trai mình sẽ gọi là Vũ Vũ anh sẽ dạy nó học cách làm người đàn ông đính đằng, biết tự lập,…., gia đình chúng ta sẽ cùng ngắm mặt trời lặn, cùng nhau tay trong tay trên bờ biển trắng, cùng nhau ..cùng nhau… dùng bữa tối.—--Nó nói mà nước mắt cứ ứa ra, trước mặt là Gia Tuấn nhưng thật chất nó đang nói với Nam Phong, đây chính là điều ước nhỏ bé mà mãi chỉ là hư ảo hoang đường.

Cảnh tượng trước mắt khiến Nam Phong ngỡ ngàng, “CON”“chúng ta” Gia đình”

Nghe thôi anh cũng đủ biết mình đang là kẻ ngoài cuộc, thì ra con người dễ thay đổi như vậy? anh không nên đi đến đây, không nên nghe thấy nhìn thấy, đau đớn tận đáy lòng khóe mắt anh hơi nhạt nhòa,lỗi cũng chính do anh mù quáng nên tự tay hủy hoại hạnh phúc mình từng có. Thất thần Nam Phong đi về, mọi người trong nhà nhìn theo bóng dáng anh mà không khỏi lắc đầu.

Hạnh phúc đưa tận tay những không đủ khả năng và bản lĩnh để nắm lấy, khi Nam Phong đã không còn đứng ngoài cửa nó mới để cho nước mắt kia ôm lấy mình, chỉ tại ông Hùng nên nó đành phải nhẫn tâm cứa vào trái tim anh.

Cái đêm gặp ông Hùng, chính ông ấy đã dùng cả danh dự của người đàn ông để cầu xin nó, ông quỳ xuống nền nhà lạnh toan, rớt nước mắt xin nó rời xa Nam Phong, đừng khiến quá khứ mất mát kia lần nữa ùa về, nó nhận thấy trong đôi mắt ông Hùng là những nỗi lòng nặng trịu, Nam Phong may mắn lắm mới có người cha như ông Hùng,sẵn sàng hạ thấp mình để giữ lấy lời hứa,giữ cho anh cuộc sống bình yên, là do ông Hùng tham lam, do quá khứ khiến ông tội lỗi hay vì ông quá yêu anh.

Trở lại với hiện tại, chỉ còn nước mắt với lại nước mắt, tình yêu của nó nhưng cuốn tiểu thuyết ngôn tình trắng đen lẫn lộn.

-con ngoan,,đừng khóc nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi?—Mẹ nó ôm lấy nó, những giọt nước mắt ướt đẫm bờ vào của bà.

Gia Tuấn cười đau khổ lặng lẻ đi ra ngoài,trong anh là những nỗi xót xa.

Màu nắng vẫn là màu nắng, mưa xa vẫn mãi là mưa xa, nhưng tình yêu lại không còn là tình yêu mà chỉ là những thứ gì đó quá tầm tay với

( Truyện sắp Full nhá m,n... .. m.n cho ý kiến nào??? để t/g còn xử bọn chúng..kkk ).