Trong căn phòng với gam màu sữa ngọt ngào, bóng dáng mảnh mai của Nam Phong khiến người khác không khỏi mê mẫn, anh hôm nay tựa như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích đẹp lộng lẫy, đẹp mận nồng, đẹp kiêu xa….. với gương mặt hoàn hảo không chỗ chê, anh mặc bộ véc trắng cùng mái tóc bồng bềnh khiến anh càng thêm thu hút.
Ba quản gia nhà anh đẩy cửa bước vàođi đến bên anh sửa lại cái cavat trên môi nở nụ cười rất thân thiệt,trên đôi tay bà còn lấp lánh thứ gì đó, chíu gọi khiến Nam Phong khó chịu nhìn xuống.
- Thiếu gia hôm nay cậu rất đẹp trai,, chúc cậu hạnh phúc.—Bà quản gia bỏ tay ra đứng ngắm nhìn anh, tuy chỉ là một bà quan gia nhỏ nhoi nhưng bà luôn được sự u ái của ông Hùng cũng như Nam Phong.
- Cái đó.--- Nam Phong nhìn sợi dây chuyền bà đang cầm trong tay, không phải lúc nãy anh vứt đi rồi sao, cuối cùng lại thò ra trước mắt anh.
- Tôi mới nhặt được ở bên ngoài…… nhìn nó rất đẹp đúng không?, không biết là của ai đánh rơi nữa? À tôi đi đây cậu chuẩn bị đi sắp đến giờ rồi đó.—Bà mĩm cười rồi khi không bỏ sợi dây chuyền lên bàn, sau đó quay gót bước đi.
Nhìn bà quản gia đi mất hút anh mới tiến đến cầm lấy sợi dây chuyền, quả thật rất đẹp có lẽ là do người ta đặt làm, không giống như mua ở bên ngoài,đưa lên cao hơn sợi dây chuyền tỏa sáng những tia len lỏi khiêu gợi sức hút, anh cảm thấy rất đau, đưa tay ôm lấyđầu những kí ức bỗng ùa về một đoạn phim mờ ảo.
Anh bất giác đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài, không biết anh đi đâu chỉ biết rằng đôi chân anh không thể ngừng lại, đôi mắt kia hoảng hốt tìm kiếm ai đó.
-Mày ra đây làm gì? đến giờ rồi mau đi đi, định chơi trò bỏ cô dâu à?—Việt Anh vỗ vai Nam Phong, nhìn thấy anh hơi mất hồn Việt Anh đưa tay quơ quơ.
Hành động của Việt Anh khiến Nam Phong thức tỉnh, những âm thanh hối thức bên trong bữa tiệc vang lên, ai đó hối thúc anh, nhìn ra bên ngoài rồi anh quay đầu bước vào, tự nhiên lắc đầurồi tiện tay đeo luôn sợi dây chuyền vào cổ.
-Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu,, sao đây mọi người sẽ được nhìn thấy cô dâu và chủ rễ hãy cùng vỗ tay để chúc phúc cho họ nào?—Theo sao câu nói là những chàng vỗ tay mãnh liệt.
Kế tiếp lại cánh cửa mở ra, hai con người tựa thiên sứ xuất hiện khiến người ta phải tham lam ngoái nhìn, Tiễu Mễ câu lấy tay Nam Phong tiến từng bước vào trong, đôi mắt đen lạnh lùng của anh tựa như biển xa, lạnh lùng nhưng tuyệt mĩ.
hôm nay không ai có thể so sánh với họ, họ rất đẹp đôi, trai tài gái sắc khiến nhiều cô gái ở đây đau tim.Nam Phong đã lấy vợ chính là cực hình đối với những cô gái ngày đêm tương tư được cầm lấy tay anh đi trong lễ đường như thế này.
Đi đến tận cùng của hạnh phúc, hai người họ dừng lại, Tiễu Mễ vui đến nỗi không thể dập tắt nụ cười trên gương mặt, còn Nam Phong thì có chút mất hồn anh đang bân khuâng nhìn như không nhìn.
-Tiễu Mễ con có bằng lòng lấy anh Trần Nam Phong không? Cho dù sao này anh ấy có nghèo đói hay bệnh tật, cô vẫn sẽ yêu nồng nàn như thuở ban đầu, sẽ vẫn sát cánh bên anh ấy , tay trong tay đến cuối cuộc đời chứ?.—Cha sứ nhìn Tiễu Mễ
-Con đồng ý.—không trần trừ thêm giây nào Tiễu Mễ nhanh chóng gật đầu.
-Trần Nam Phong..Chodù người con gái cậu yêu có xấu đi, có già đi, dù đôi mắtkia không còn nhìn thấy đường, dù đôi chân có yếu ớt thì anh vẫn sẽ yêu cô ấyvẫn bảo vệ cô ấy đến lúc không còn hơi thở chứ? con có bằng lòng lấy người con gái này không?—Cha sứ nhìn về phía Nam Phong ung dung với biết bao tình yêu thương.
Cả phòng lặng người khi hỏi đến Nam Phong, sắc mặt anh có chút kì lạ, đôi mắt đen âm u khiến Tiễu Mễ bất an, cô lấy tay kéo kéo cổ tay áo Nam Phong. Anh xoay qua nhìn cô, cô mĩm cười nhìn anh.
Đi về đến nhà thì nó ngay lập tức dọn dẹp đồ, xe cũng đã chuẩn bị nó cứ như là đi trong âm thầm không nói cho ai biết cả, vừa ra đến cửa nó đã hoảng hốt khi thấy Minh Quân và Thảo Anh, bởi vậy làm chuyện ác nên mới giật mình.
-Mày định đi sao? Không được đâu.--- Thảo Anh nắm lấy vali của nó.
-Sao lại không? Tao đã đặt vé máy bay rồi, tao phải đi không thì trễ mất.—Nó giựt lại hành lí của mình, định kéo đi thì Minh Quân lên tiếng
.
-Ba mẹđã đáp máy bay và đang trên đường về, em hôm nay không đi được, mọi chuyện anh đã nói với ba mẹ rồi.
-Cái gì? anh đã nói rồi.. chết… chết… không xong… không xong.—Nó không thể tin vào tai mình, ngày tận thế đã đến và nó sẽ bị lôi ra xử chảm, sẽ không còn nhìn thấy ngày mai nữa rồi, nhanh chóng không quan tâm nó kéo hành lí gấp gáp.
-- Mày không đi được mà.--- Thảo Anh kéo nó lại.
-Để tao đi.. không sẽ toi.
Thật sự toi thiệt, khi chiếc xe trắng từ đằng xa lao đến, bất gíac nó mím môi sợ hãi. Chiếc xe dừng lại và sau đó là ba mẹ nó bước xuống xe, trên gương mặt chứa đầy tức giận, mẹ nó lập tức đến trước mặt nó,.
-Mẹ con….—nó nhắm mắt lại khi nhìn thấy mẹ mình vung tay lên, nó sẽ không tránh né, nó sẽ chấp nhận tất cả cho dù có bất cứ điều gì xảy ra.
Nhưng mãi vẫn không thấy động tỉnh gì, nó liền mở mắt ra, mẹ nó mĩm cười tươi tắn ôm lấy nó rồi lấy tay xoa xoa cái bụng nó ,khiến nó bất ngờ đứng tim.
-Cháu ngoan mau mau ra đời,.. để còn đi chơi với bà.—Mẹ nó khiến nó phảitròn mặt kinh ngạc.
-Ba này,, để con nó vào trong đã,,,, ở bên ngoài lạnh sẽ không tốt cho thai nhi đâu.—Ba nó cũng đi đến, trên gương mặt ông không còn nhăn lại như lúc nãy mà vẻ cười hiện lên.
-Ba mẹ..—Thảo Anh và Minh Quân đồng thành.
-Thôi… vào nha đi rồi nói chuyện—Ba nóđẩy đẩy Minh Quân và Thảo Anh đi vào trong
Cứ tưởng toi mạng nhưng không ngờ lại như vậy? đến khi vào trong nhà mà nó vẫn chưa lấy lại hồn vía, cứ nuốt nước bọt chờ.
-con định đi à?—Ba nó hỏi, mặt ông cũng không có chút gì gọi là bực bội hay cáu giận.
-Dạ.—Nó cúi đầu.
-Không cần đi nữa, ba mẹ đã biết hết rồi, ba không cho phép con chạy trốn như vậy?—Ba nó bình thản như không có gì? có lẽ ông trải nghiệm cuộc đời này đã quá lâu nên hiểu rỏ được điều con gái ông chịu.
-Ba mẹ con xin lỗi… -- Nó nghẹn ngào không nghe được sự nóng giận của hai người, không bị đánh đòn hay bị xua đuổi khiến nó thấy rất có lỗi.
-Không cần xin lỗi,, ba mẹ hiểu mà?—Mẹ nó ôm lấy nó, nó khóc nức nở trong vòng tay bà.
Khi Minh Quân quyết định nói chuyệnnó có thai thì anh cũng không ngờ đến mẹ và ba lại phản ứng rất bình thường không mắng mỏ mà còn vui vẻ khi nghethấy điều đó, rồi nhanh chóng muốn bay về thăm cháu, còn hối thúc anh phải học hỏi nó, cưới Thảo Anh lẹ lẹ đểông bà còn có cháu bồng. có lẽ hai ông bà tiếp xúc hơn nữa đời người nên cũng hiểu, cũng nghe Minh Quân nói chuyện tình cảm của nó với Thiên Kỳ càng khiến hai ông bà yêu con gái mình hơn.
Hôm nay mọi thứ đối với nó thật nhẹ nhàng và hạnh phúc, lâu lắm rồi nó không được như thế này, cả gia đình quay quần bên bàn ăn, mẹ nó gắp cả bát thức ăn cho nó.
-Hai còn định khi nào mới kết hôn đây? Ta nôn có cháu bồng lắm rồi.—Mẹ nó nhìn Thảo Anh và Minh Quân, hai đôi má bà phụ phịu đáng yêu, Minh Quân và nhỏ quay sang nhìn nhau, hình như hai người vẫn còn giận thì phải.
-Đúng rồi đó, mày lấy anh tao nhanh nhanh đi để ảnh ế tội nghiệp—Nó đùa.
-Chắc phải coi ngày lành tháng tốtthôi.—Ba nó đưa ly sữa uống cái rồi nói.
Hai tên cứng đầu kia vẫn không nói với nhau câu nào, bên ngoài giận hờn vậy chứ trong lòng nhỏ đợi câu nói của anh, còn Minh Quân cứ tưởng nhỏ giận mình lên cũng không thèm để ý, cả hai cứ vì chút sĩ diện lên cứ lầm lì
-Để con đi lấy thêm thức ăn.—Đôi mắt nhỏ có chút cay cay sợ không kiềm được những thứ long lanh sắp rơi ra khỏi mắt nhỏ nhanh chân đi vào bếp.
- Con ăn no rồi.—Minh Quân cũng đánh trống nản bỏ lên lầu.
- Hai đứa nó sao vậy? lại giận nhau à.--- Mẹ nó nhìn biểu hiện của các con mà ngớ người.
Không gian bỗng chìm xuống, phá vỡ những thứ tốt lành,tình yêu cũng như cơn gió ngoài trời tự do và dễ mất.