- Đuổi nhau là tinh thần thể thao còn đạp nhau xuống ao là tinh thần bơi lội.
Ba con người đều rơi vào trạng thái cạn lâm sàn.
Người lấy lại tinh thần đầu tiên có lẽ là Vũ Nhiễm,bởi chất giọng mấy phần gợi đòn ấy không thể chối đi đâu được:
"Ha ha...Bao nhiêu năm quen biết mới biết Lãnh cậu thật sự có tinh thần thể thao bơi lội nha ~ "
Hắn mặt đã đen nay còn đen hơn lời nói mang phần đe dọa:
"Vũ Nhiễm cậu tốt ngậm miệng lại cho Tôi "
Vũ Nhiễm khuôn mặt không sợ chết,như kiểu vì lí tưởng của nhân dân,một lòng chiến đấu hi sinh,rất có thần thái khoanh tay đánh giá sự tức giận của ai kia:
"Này thì ôm mẹ người ta này.Này thì có vợ rồi còn thích đi thả thính này.Này thì ngu này,này thì ngã cho sướng này,cái ngu đánh chết cái đẹp là không sai ~ "
"Vũ Nhiễm "
Tiếng Hắn vang lên như nghiến răng nghiến lợi.Đây là tháng 12,đây đang là mùa đông,cái thời tiết rét buốt này có mặc áo dày mấy lớp còn thấy lạnh,vậy mà lúc này đây Hắn đang oanh liệt bị con sư tử cái nhà mình không một tia thương xót,một cước liền đá bay Hắn xuống hồ bơi,này An Khiết Nhi - Tôi cho em học võ không phải để đánh chồng đâu đấy.
Dĩ Thuần lấy lại tinh thần đôi mắt đầy lo lắng nhìn Hắn hỏi:
"Anh có sao không? Mau bơi lên đây ở dưới đấy lạnh lắm. "
Khiết Nhi khuôn mặt câng câng đôi mắt lại vô cùng ngây thơ,ngây đến độ người đứng bên cạnh là Vũ Nhiễm cũng thấy nổi da gà,da vịt,không tự chủ đứng cách xa một chút,không muốn bị đạp xuống hồ bơi như tên cầm thú nào đó đâu ~
Cô bập bẹ nói:
"Mẹ việc gì phải lo lắng,kệ bác ta đi,ngu thì chết bệnh tật gì,có vợ rồi còn định cướp vợ của ba vợ mình,hừ"
Dĩ Thuân bất đắc dĩ thở dài nói:
"Khiết Nhi,Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tôi là Dĩ Thuần không phải mẹ của Cô."
Tử Lãnh nghe Cô nói thì có chút rối não,gì mà có vợ rồi lại đi cướp vợ của ba vợ? Đôi mắt Hắn chợt mang ý cười không còn tia tức giận,trong lòng chỉ muốn bay lên hung hăng ôm lấy cái con người đáng yêu kia,dù mất trí nhớ nhưng trong lời nói vẫn khẳng định bản thân là vợ của Hắn,chỉ là biến tấu đi đôi chút,khiến cho Dĩ Thuần cũng như Hắn rơi vào trạng thái ngỏ cụt,nên nói là vợ Hắn thông minh hay là sự ngây thơ đúng lúc đã tạo nên điều này?
Khiết Nhi đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái sau đó....gào lên khóc tay chân đạp túi bụi vào người Vũ Nhiễm,kẻ đã giữ khoảng cách an toàn ấy vậy mà không tránh khỏi cảnh ăn đòn ~
"Mẹ...mẹ ruồng bỏ con....ông ơi mẹ ruồng bỏ cháu....hức "
Vũ Nhiễm lấy tay đỡ nhăn nhó nói:
"Ông có làm gì lên tội đâu con? Tại chồng mày quyến rũ mẹ mày đấy chứ ~ "
"Hức...ai nói ông không làm gì lên tội...hức...."
"Thế Khiết con nói xem? Ông làm gì lên tội nào? "
Cô gạt nước mắt nước mủi chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Nhiễm nói:
"Tội của ông chính là không biết dạy con gái."
Ba con người lại tiếp tục rơi vào trạng thái không tiếp thu nổi lời của tiểu hổ cái trước mặt.
Cô rất có tâm bổ sung cho mọi người cùng hiểu:
"Ông không biết dạy mẹ,để mẹ ruồng bỏ con ~ "
Vũ Nhiễm kêu trời thì trời không thấu.WTF người ta là trai tân nha,người ta có lên giường với phụ nữ cũng dùng bao cao su nha,làm gì rơi vãi giọt t*ng trùng nào mà đã tạo nên sản phẩm là một đứa con gái mang tên Dĩ Thuần thế này?
Hắn lúc này bật cười.Vợ? Anh có nên suy nghĩ xem em học ai cái tính biến thái này không?Được vừa tỉnh dậy biến Tôi thành Bác,Vũ Nhiễm thành Ông,Dĩ Thuần thành mẹ đã không nói làm gì.Nhưng giờ Dĩ Thuần lại còn là con của Vũ Nhiễm,cái mối quan hệ máu cẩu gì đây?
Tử Lãnh nhanh như chớp đã bơi lên bờ tự tiếu phi tiếu hùa theo Cô lên tiếng trách móc Vũ Nhiễm:
"Vũ Nhiễm tại sao cậu không biết giáo dục con cái? Để vợ Tôi bị ruồng bỏ thế hử? "
Dĩ Thuần thì từ khi bước chân vào ngôi biệt thự to lớn này đã được tiếp xúc hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác,bản thân cũng không thể tiêu hóa nhanh như hai người đàn ông kia,nên từ nãy đến giờ vẫn không cất lên lời.
Vũ Nhiễm khôi phục trạng thái mặt dày mày dạn không đúng đắn nói:
"Ông đây tuổi già sức yếu làm sao có thể ngăn cản được sức quyến rũ của Bác Lãnh,có trách thì trách Bác Lãnh già không buông,trẻ không tha,phụ nữ có con cũng không từ bỏ,Khiết Nhi ,Ông ngoại thật bất lực với người cháu rể này nha ~ "
Cô nín cười đến trọng thương.Vũ Nhiễm? Anh có cần đã kích chồng em thế không? Cháu rể - Càng ngày càng máu chó.Cảm thấy hàn khí lạnh lẽo của người bên cạnh tỏa ra không hề ít,cái đầu nhỏ của Cô có ngu mới ở lại để ăn hành nha,một tay vội kéo Dĩ Thuần đi,cơ miệng còn rất nhập tâm nói:
"Mẹ chưa ăn cơm đúng không? Chắc sẽ đói lắm....Vậy nên con quyết định đưa mẹ đi dạo! "
Bà Cô nhà Tôi ơi? Cô nói nói chuyện có thể liên quan hơn không?
Chạy cũng thật nhanh ~ Dĩ Thuần còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi rồi.
Vũ Nhiễm như nhận thấy tình hình rất ư là tình trạng liền thay đổi giọng:
"Lãnh cậu ngã có lạnh lắm không? Tớ thật là xót cho Cậu lắm đó! "
Hắn nở một nụ cười yêu nghiệt hỏi:
"Vậy sao? "
Vũ Nhiễm rất có hình tượng người bạn thân đúng nghĩa nói:
"Thật sự khi Cậu ngã xuống tớ đã định lao tới kéo Câu lên,nhưng mà cậu ngã đẹp qúa tớ không kịp đỡ ~ "
Để Vũ Nhiễm nói rứt câu,1s sau đó Hắn đã nhanh như chớp,một cước đạo chân trái,rứt khoát không do dự....đá bay Vũ Nhiễm xuống hồ bơi.Trong lòng còn cảm thấy bản thân qúa độ lượng,không nở để bạn không kịp đỡ mình mà tiếc,rất nhân từ đạp bạn ngã như mình,vậy có xem như đôi bạn cùng tiến hay không?
Vũ Nhiễm bất ngờ bị đạp cái lạnh thấu xương thấu thấu thịt này,thật là cmn Vũ Nhiễm trời không sợ,đất không sợ,ấy vậy mà lại bị hai vợ chồng nhà này ức hiếp.....Chậc ai cho Vũ Nhiễm làm người lương thiện?
"Tử Lãnh cậu....thật là "
"Sao? Ấm không? Nước hồ bơi thực sự rất ấm."
Nói xong Tử Lãnh tự cao tự đại rời đi.
Để lại một Vũ Nhiễm đang hì hục bơi lên bờ lẩm nhẩm chù ẻo:
"Hừ để xem hai vợ chồng bắt nạt Nhiễm đẹp trai này được bao lâu? Khiết em tốt nhất mất trí lâu một chút hành thằng này lên bờ xuống ruộng cho anh "
Sau đó cũng lủi thủi đi vào tự an ủi bản thân:
"Nhiễm soái thần độ lượng không chấp nhất dăm ba cái loại cầm thú " ~
Ở một nơi nào đó.
Dĩ Thuần hất tay của Cô ra bực bội quát:
"Cô tránh xa Tôi ra "
"Không tránh. "
"An Khiết Nhi,cô muốn làm gì? "
Cô cười đôi mắt không còn sự ngây ngô thay vào đó là ánh mắt không chút gợn sóng,khiến cho người thông minh như Dĩ Thuần cũng không đoán được đối phương muốn gì,nhưng trong lòng vô cùng ghen tỵ với Cô,nhìn thấy Vũ Nhiễm,Tử Lãnh họ vui vẻ nói chuyện nhau.Cảm giác đố kị xâm lấn,khiến một người từ tốn như Dĩ Thuần ấy vậy mà nổi cáu.
"Mẹ làm gì phải nóng? Nào chúng ta hãy nói chuyện như những nam nhân với nhau đi? "
Dĩ Thuần "..."
Hết chương 65
À các không phải mình gõ thiếu tên Khiết Nhi đâu nhé.
Mà là do Vũ Nhiễm hay gọi Khiết Nhi là Khiết.
Cuộc nói chuyện như những nam nhân với nhau đấyyy có ai hóng không:v
Đọc xong thì phải làm gì? Đọc xong là phải cmt chứ sao -))
Dạo này nó cứ bị hài ấy -))
Chuyện tình của Tử Lãnh và Khiết Nhi sẽ đi về đâu -)) Thì đến chương 100 rồi biết:v