Trên chiếc Ferrari đen quen thuộc của Hạ Chi, Tuệ Nghi đang ngồi thất thần dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra xa xăm - một nơi vô định.
Hạ Chi liếc sang con bạn tội nghiệp của mình, thấy cô như vậy mà Hạ Chi ko thể nào chịu nổi. Bình thường thì có cho tiền nó cũng ko ngậm miệng lại, thế mà chỉ vì hai người kia Tuệ Nghi chẳng mở miệng lấy một lần chứ đừng bảo là nói.
- Mày đừng cố che dấu nữa, tao biết cả rồi. Mày hãy khóc đi, khóc thật to, thật to vào cho đến khi nào mày cảm thấy thoải mái. Còn nếu mày ko muốn người ta biết mày yếu đuối thì hãy ra khỏi chỗ này, đi đến một nơi thật là xa. Hay mày cần một bờ vai để tựa vào thì tao sẵn sàng cho mày mượn bất cứ lúc nào mà mày muốn. Đừng sợ mày chỉ có một mình, lúc nào tao cũng bên cạnh mày mà. - Hạ Chi an ủi Tuệ Nghi nhưng ko nhìn cô lấy một cái.
Vì sao ư? - Thật sự thì Hạ Chi ko muốn nhìn thấy cái vẻ mặt đau khổ vì một người ko xứng đáng ấy của Tuệ Nghi.
Cô hận, rất hận người con trai ấy đã cướp đi niềm vui của con bạn cô và Hạ Chi cũng rất hận Minh, hận đến tận xương tủy. Nhưng Hạ Chi ko biết 1 điều là cô càng hận Minh ra sao thì cô lại càng yêu anh bấy nhiêu.
Người ta nói đúng "" có yêu thì mới có hận "". Hạ Chi tuy ko biết Tuệ Nghi có hận Hàn Thiên Khánh ko nhưng cô biết cô ấy rất yêu anh ta, vì vậy mới thay đổi nhiều đến thế.
- Mày còn nhớ câu này mày đã nói với tao lúc tao bị Minh từ chối ko? Cũng chính vì câu nói này mà mày với tao trở thành bạn của nhau và bây giờ tao lại nói lại câu đó cho mày nghe. Lúc đó tao đã cố gắng ko khóc nhưng mày thì ngược lại. Mày phải khóc cho tao, khóc càng to càng tốt. Khóc cho đến khi nào mày ko thể khóc nữa thì thôi. Sau đó thì đừng bao giờ khóc vì một chuyện ko xứng đáng nữa. Cùng lắm thì khóc trước mặt tao chứ tao ko cho phép mày rơi 1 giọt lệ nào trước mặt người khác. Hiểu chưa? - Hạ Chi nói tiếp, nghe giống như là đe dọa nhưng thật ra là do cô lo cho Tuệ Nghi quá thôi!
Khi nghe thấy con bạn mình an ủi như kiểu ra lệnh, Tuệ Nghi phì cười rồi nhìn nó với ánh mắt xúc động.
- Cảm ơn mày! - Cô nói, giọng đã có phần lạc đi vì những giọt nước mắt của cô đã ko chảy ra ngoài mà chảy ngược vào tim cô mất rồi.
- Đừng nói gì nữa, tao ko muốn nghe đâu. Càng ko muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của mày. Nếu có thằng con trai nào nhìn thấy mày lúc này chắc nó chẳng dám quen mày đâu! - Hạ Chi nói trêu cho ko khí bớt căng thẳng.
- Tại sao? - Tuệ Nghi ngây thơ hỏi.
- Trời ơi, trông mày gớm quá mà! Nếu ko phải cái thằng cha kia hốt mày chắc mày ế đến già luôn í! - Hạ Chi ko kiêng nể nữa mà gọi luôn Hàn Thiên Khánh bằng cái tên dành cho một tên con trai vô liêm sỉ.
Ánh mắt Tuệ Nghi khi nghe đến Hàn Thiên Khánh đột nhiên cụp xuống, cô nhớ đến những sự việc mà cô ko mong muốn đã xảy ra trong quá khứ. Khóe mắt cô bắt đầu rơm rớm nước, cô đau khổ nói.
- Đừng nhắc đến anh ta nữa.
- Tao xin lỗi - Hạ Chi nhìn cô mà trách bản thân mình đã lỡ lời.
Thế rồi ko khí trong xe trùng xuống, ngoài những tiếng thở của hai người và tiếng động cơ gầm rú thì chỉ còn lại là tiếng khóc thê lương của Tuệ Nghi, kéo theo cả những giọt nước mắt mặn chát cứ đều đều tuôn rơi, nghe thật não lòng.
Hạ Chi lái xe đến bên bờ biển - nơi những con sóng đánh rì rào, ngày đêm ko nghỉ. Lúc này bên ngoài đã bắt đầu trở chiều, thời tiết cũng lạnh dần lên, đó là ko kể hai người ngồi trong xe ở ngoài biển.
- Mày có cần mượn vai tao ko? - Hạ Chi đột ngột hỏi Tuệ Nghi.
Cô ko trả lời nhưng đầu lại dịch đến vai của Hạ Chi, còn Hạ Chi thì ngồi xích lại cho Tuệ Nghi dựa vào.
Cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của Tuệ Nghi đang thi nhau rơi xuống áo cô một cách ko kiểm soát.
Hạ Chi cũng thấy đau thay cho Tuệ Nghi - một cô gái ngây thơ, trong sáng, thánh thiện như thế mà chỉ vì mối tình đầu khiến cho người ko ra người, ma cũng chẳng ra ma.
Cảm xúc của Tuệ Nghi bây giờ thật khó tả, nhưng có thể tóm lại thành một từ - đau, đau lắm!
Những ai đã trải qua tuyệt vị nhân gian và cũng là nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần nhất thì có thể hiểu được cảm giác ấy là như thế nào.
Trái tim cô như là có ai đang bóp nghẹn lại một cách đúng nghĩa, chính xác hơn là có vô số con dao đang đâm vào tim cô sau đó rút ra giữa chừng rồi đâm trở lại.
Vì khóc quá nhiều mà mặt Tuệ Nghi gầy đi trông thấy, mắt cô đỏ lên, cổ họng nghẹn ứ lại, từng đợt nấc dài cứ thi nhau ùa đến và dội lên thân thể nhỏ bé của cô như đang tra tấn bằng cực hình.
- Mày khóc vì một người ko xứng có đáng ko? - Hạ Chi hỏi cô.
- Nếu như anh ta ko yêu mày mà mày cứ yêu anh ta, thế mày cứ khóc như vậy mãi à? Ngu cũng vừa thôi chứ! - Hạ Chi chuyển sang mắng Tuệ Nghi cũng như đang tự chửi bản thân mình nên tỉnh ngộ đi.
- Mày việc gì phải đau khổ khi anh ta đang hạnh phúc bên con nhỏ đó chứ! Anh ta ko có phúc để có được tình yêu của mày đâu, đừng cho đi thứ quý giá của mình một cách vô điều kiện như thế nữa! - Hạ Chi lại nói tiếp, khóe mắt cô bắt đầu cảm thấy cay cay, nhưng cô phải cố kìm nén, nếu bây giờ cô cũng khóc thì lấy ai để an ủi con ngốc bên cạnh cô đây.
Thấy Tuệ Nghi chẳng có phản ứng gì với lời nói của mình mà cứ khóc mãi, Hạ Chi cảm thấy sôi máu não, cô quát lên.
- Mày có nghe tao nói gì ko đấy?
Tuệ Nghi gật đầu nhẹ, Hạ Chi thấy cô tội nghiệp lại thôi ko mắng nữa.
- Mày khóc nốt đi rồi hãy trở nên lạnh lùng giống như tao đây này. Chỉ có vậy mới có thể bảo vệ cho mày thôi. - Hạ Chi lạnh lùng nói, nhưng trong đó có thập phần là quan tâm.
- Bao giờ sẵn sàng thì ra gặp tao - Hạ Chi nói rồi mở cửa xe bỏ ra ngoài.
Cô đi dọc trên bờ biển ngắm những con sóng đang xô vào bờ cát. Hạ Chi ước mình được trở thành những con sóng ấy để mạnh mẽ, sống mà ko phụ thuộc vào bất kì người nào hết.
Đặc biệt, chúng ko có trái tim để yêu ai cả, điều này cô ko chắc nhưng nếu chúng yêu ai rồi rơi nước mắt vì thứ đó thì cũng sẽ chẳng ai biết chúng đang khóc cả. Tại vì chúng đổ lệ ở trong lòng, còn bên ngoài thì sóng vẫn đẹp trước mắt người khác, thế thôi!
Nghĩ đến đây, Hạ Chi chợt nở một nụ cười nhạt. Cô cười chính mình đã quá ngu ngốc khi rơi vào thứ mà chính cô cũng ko nghĩ mình sẽ vướng phải - bể khổ của con người - đó là tình yêu.
Người ta nói yêu là ngu, yêu là khổ, yêu là đánh lừa lí trí của bản thân, là bắt đầu sự gian truân của thử thách,.......nhưng yêu một người thì có gì sai. Tại sao lại thử thách những người trúng mũi tên của thần tình yêu đến vậy?
Câu hỏi đó chính cô cũng ko biết đáp án là gì. Hạ Chi chỉ biết một điều là tình yêu ko có lỗi, lỗi là tại cô quá ngu thôi!
Ngu khi đặt quá nhiều hi vọng vào nó, mà trong khi cô biết chắc rằng cô và Minh sẽ chẳng có đáp án và rồi Hạ Chi đã nhận về cho mình quá nhiều sự tuyệt vọng.
Nhưng cô hơn người khác ở một cái là cô cười. Thật sự thì cũng ko hẳn là như vậy, có thể nói là Hạ Chi cười nhưng lệ đổ vào tim. Nó nhiều đến mức, tim của cô đã ko còn biết cảm giác đau là gì nữa rồi.
Với những suy nghĩ hỗn độn ấy ở trong đầu, Hạ Chi ngồi trên mặt cát trắng rồi cô vẽ ra những thứ mà cô cho là mình cần loại bỏ, sau đó đánh một dấu gạch chéo thật mạnh.
Đột nhiên, từ phía sau cô truyền đến một giọng nói khàn khàn, nghe có vẻ đã mất hết sức lực và cô biết ko ai khác đó là giọng nói của Tuệ Nghi.
- Tao sẵn sàng rồi. - Tuệ Nghi kiên quyết nói.
Hạ Chi nhìn nét mặt của cô, thấy trong đó hiện lên nét buồn rười rượi nhưng cũng rất cứng rắn, hẳn là Tuệ Nghi đã hạ quyết tâm.
- Mày cũng nhanh quá nhỉ! Tao còn tưởng phải đợi đến tối chứ! - Hạ Chi trêu cô.
- Tao chưa yêu anh ta đến mức sâu đậm như thế đâu. - Tuệ Nghi thều thào nói.
- Thôi. Tao phải dẫn mày đi ăn, chứ thêm chút nữa mày mà ngất là tao ko biết phải gọi cho bệnh viện hay khách sạn đâu. - Hạ Chi nói xong cũng đồng thời phủi quần áo đứng dậy đi trước.
Tuệ Nghi vẫn còn đứng đực ra đấy nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống trên mặt biển. Lần đầu tiên cô thấy mặt trời lại to và rực rỡ đến vậy. Khiến trong lòng cô lại hiện lên một cảm xúc khó nói thành lời.
- Tao ko ngờ lại có người giàu cảm xúc thi nhân hơn tao cơ đấy! - Hạ Chi ko biết đã quay lại đứng bên cô từ khi nào, cô ấy cũng hướng ánh mắt nhìn về phía mà cô đang nhìn.
- Đẹp đúng ko? - Tuệ Nghi hỏi.
- Ừm,....... nhưng lại có gì đấy rất ảm đạm và nặng nề - Hạ Chi nhận xét.
- Tao cũng thấy vậy. - Tuệ Nghi đồng tình.
- Thôi đi ăn nào, tao đói lắm rồi! - Tuệ Nghi nói tiếp.
Hạ Chi gật đầu cười nhẹ, sau đó hai người đi ăn chơi và đập phá đến tận đêm mới về. Nhưng có một điều hai người ko biết là chiếc xe của Hàn Thiên Khánh đậu cách biệt thự của Hạ Chi ko xa cho lắm, và anh còn gắn định vị kèm theo thiết bị nghe lén vào tất cả những con apple của Tuệ Nghi. Vì thế cô và Hạ Chi, đi đâu, làm gì, nói gì anh đều biết hết.
Nhưng điều làm Hàn Thiên Khánh bất ngờ nhất ko phải là Tuệ Nghi thay đổi - Ăn chơi như các tiểu thư khác mà là cô khóc vì cô YÊU anh.