Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Chương 109




Ôm lấy thân hình gầy yếu nhỏ bé vào lòng mà lòng anh nhói đau.

Không ngờ chỉ mấy ngày thôi mà ôm cô đã lỏng thế này rồi.

Sao anh cảm thấy mình khó có thể bao trọn lấy cô , cảm giác như nếu chỉ cần anh sơ sẩy , lơ là buông lỏng tay thôi là anh sẽ mất cô mãi mãi.

Con tin bỗng nhiên đập loạn lên vì lo lắng , không tự chủ anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng như gìn giữ , che chở…

” Á” tiếng kêu của cô , khiến anh giật mình vội thả lòng tay , lo lắng nhìn vào khuôn mặt yêu kiều có nét xanh xao đang nhăn nhó vì đau kia mà thành khẩn , áy náy…

- Anh xin lỗi! Anh làm em đau rồi!

Anh không cố ý đâu!

- Buông ra đi !

Đừng ôm chặt như vậy!

Nghẹt… Thở!

- Ừ… Ừ…

Như máy robot nghe theo ý cô rồi vội vàng thả lỏng tay thêm chút nữa…

- Thế này được chưa em?

- Ừm!

Anh….

Quyết Minh rất muốn nói tiếp nhưng không hiểu sao họng cô như cứng lại không cho cô phát âm.

Tuy bề ngoài vẫn hờn giận anh , muốn đuổi anh về , muốn trừng phạt anh thật nhiều… Nhưng sâu tận trong lòng cô không muốn điều đó xảy ra chút nào , vòng tay anh rất ấm nó như níu kéo cô khiến cô chần chừ không muốn thoát khỏi , ở trong lòng anh cô như được bao bọc , bảo vệ , che chở… Khiến cô khó lòng rời xa.

Hơn nữa việc cô xảy ra chuyện không may là cô không đúng.

Cha mẹ nói rồi, anh chỉ là đỡ người ta một chút vậy mà cô đã hờn giận bỏ đi khiến bé con phải rời xa hai người…

“Theo như lời Cha Mẹ Anh không sai mà người sai là cô” … Nhưng cô cũng có lý do của mình mà , sao tất cả đều là nỗi của cô thế này… Huhuhu

- Anh xin lỗi… Là do anh không tốt , anh đã không bảo vệ được mẹ con em.

Anh…

- Hức hức .

- Quyết Minh!

Anh…

- Hức hức hức…

- Quyết Minh à! Em đừng như vậy nữa mà!

Anh sai rồi!

Là do anh không tốt!

Anh…

- Hức… Tại sao lúc đó anh không đến?

Hức… Em đã rất sợ!

Cả bé con cũng rất sợ nữa!

Hức… Anh tệ lắm!

Em đã khóc gọi anh rất nhiều… Hức… Mà sao… Anh không đến cứu em…

Con của em … Đã mất rồi…

Em…

- Anh xin lỗi… Anh đã không bảo vệ được em và con của chúng ta…

- KHÔNG PHẢI CON CỦA ANH

*Kích động*

- Hả???

Bối Phong Đang nói đến nỗi đau mất đi đứa con xấu số của hai người , tự nhiên Quyết Minh hết toáng lên phủ nhận điều đó , khiến anh bất ngờ nhíu mày khó hiểu ý cô là gì? Sao tự nhiên cô lại nói như vậy???

- Nó không phải con anh… Nó là con tôi!

Bé con là của tôi!

Chỉ mình tôi thôi!

Hức hức… Nhưng mà tôi đã không phải là người mẹ tốt , nên nó cũng bỏ tôi mà đi rồi… Huhuhu

(nghĩ về bé con lòng cô đau nhói.

Nhưng biết làm sao bây giờ… Cũng tại cô vô dụng không thể bảo vệ được bé con mà thôi.

Coi như ông trời đang trừng phạt cô , bắt cô phải xa bé con của mình)

- Em đừng nói vậy mà Quyết Minh!

Là do anh không tốt , anh đã không bảo vệ được em , để em phải chịu tổn thương…

*nhói đau*

- Không đúng!

Người tổn thương không phải là tôi!

Huhuhu

- Vậy là ai ?

- Là Bé con!

Chỉ còn vài tháng nữa thôi là nó đã được làm người.

Nhưng em đã không cho nó được toại nguyện… Không biết giờ này nó sao rồi… Huhuhu…

- Thôi nào ! QUYẾT MINH ngoan đừng khóc nữa *ôm chặt*

em yên tâm đi.

Nếu có duyên nhất định sau này bé con sẽ tiếp tục làm con chúng ta mà!

- {lắc đầu} Bé con ghét em rồi!

Sẽ không quay lại với em nữa đâu!

Huhuhu

- Không! Chỉ cần chúng ta ước nguyện Bé con nhất định sẽ trở về!

- không đâu!

- Tin anh đi mà!

Nhất định bé con sẽ quay lại!

Bối Phong dùng ánh mắt dịu dàng chan chứa tin yêu và sự khẳng định nhìn thẳng vào mắt Quyết Minh mong cô tin tưởng anh.

Quyết Minh sẽ dao động khi nhìn vào ánh mắt đó!

Đôi mắt ánh lên niềm vui nhưng ngay lập tức lại xụ xuống , trên khuôn mặt xanh xao còn buồn hơn trước.

Thấy vậy Bối Phong lo lắng hỏi

- Sao vậy? Em không tin anh sao?

- Tin thì sao mà không tin thì sao?

- Sao em lại nói vậy?

Bé con chắc chắn sẽ trở về với chúng ta mà!

- Nhưng em không thể bảo vệ được bé con!

Rồi bé con sẽ tiếp tục bỏ em đi mà thôi… Huhuhu…

Đến lúc đó em sẽ chết mất!

Em biết phải làm sao?

- Em đừng sợ!

Anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt.

- Nhưng lần này anh đã thất hứa!

Em sẽ không tin ai nữa đâu!

- Anh xin lỗi!

Không gian chìm trong im lặng , lâu lâu chỉ có tiếng thở dài xé ruột của anh , và tiếng thút thích đau buồn tê tái của người anh yêu.

Rất muốn xin lỗi , an ủi cô mà sao khó thế này.

Tất cả đều lỗi tại anh.

Trời ơi ! Nhưng anh biết phải làm sao để cô khỏi đau buồn bây giờ???