Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Chương 107




Nhìn những thứ lúc nhúc trước mặt những tên xấu số kia tái mặt run rẩy sợ hãi.

Bởi chúng biết mình sắp gặp sui, cho dù không biết đó là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp rồi.

Sau khi sắp xếp dụng cụ xong.

Người của anh mang vào vài con dao mỏng sáng loáng , sắc bén đặt trên bàn.

- Dùng hình đi!

Nhớ tiêm thuốc tê cho chúng đã rồi mới làm.

- Vâng!

5 tên phạm nhân nhanh chóng được buộc vào cột y như tượng chúa thần Jesu.

Và đặt trước một tấm gương lớn để bọn chúng có thể nhìn thấy mọi thay đổi chuyển biến của mình.

Khiến chúng hoang mang hoảng sợ , không biết trò tra tấn nào tiếp theo đang đợi họ nữa.

Nhìn chúng một lượt bọn đàn em anh nhếch môi cười tàn độc.

Cho dù không ưa gì cô , nhưng thiếu chủ của họ chưa kịp chào đã bị bọn cạn bã của xã hội này giết chết.

Họ cũng báo thù thay thiếu gia.

- Không biết ở đâu ngon nhất nhỉ?

- Ừ đùi đi , chỗ đó nhiều thịt!

- Vậy cậu đến tiêm thuốc tê vào đùi tên thứ 1 đi!

Sau khi thuốc tê được tiêm xong.

1 người đàn em của anh cầm một con dao khá dài sắc bén cảm tưởng chỉ cần vung dao thì cơ thể sẽ cắt làm đôi , đi về phía tên thứ 1… Khiến kẻ đó mặt tái mét lên vì run sợ

- Đừng sợ! Tiêm thuốc tê rồi , sẽ không có cảm gíac gì đâu.

- Không ! Làm ơn hãy giết chết tôi luôn đi!

Đừng đày đọa tôi nữa mà.

- Như thế sao được!

Sẽ mất vui đó!

Không tin để tôi thử cho mà xem…

Nói rồi người đó nhếch môi vung dao làm một đường ngọt lịm… Khiến tên đó chỉ ” A ” nên một tiếng rồi im bặt , trợn mắt nhìn đám xương đùi đang hở ra do mất một mảng thịt lớn phía trước…

Lạ là hắn không hề thấy đau một chút nào hết , chỉ biết trơ mắt nhìn máu long lổ không ngừng chảy dưới chân mình …

Bối Phong nhìn đám máu đó không hài lòng nói

- Tiêm thuốc đông máu lại đi!

Anh muốn từng tên một sẽ bị xẻo thịt , nhưng không muốn chúng đau đớn qúa sớm như vậy sẽ mất vui.

Ngay cả nếu máu chảy qúa nhiều bọn chúng sẽ chết trước khi chìm vào ác mộng.

Anh muốn bọn chúng phải tận mắt chứng kiến chính bản thân mình bị lọc thịt đến tận xương mà không hề có cảm giác gì.

Miếng thịt khá lớn được cắt làm 5 phần đỏ tươi ướp nước sốt máu thật tanh tưởi , được nhẹ nhàng đem vào khay đựng giòi.

- Mấy người chắc đói rồi đúng không?

- Không… Không…

Cả 5 tên cùng lắc đầu nguầy nguậy khi họ bưng khay gia vị đến…

- Muốn ăn thịt gỏi tẩm giòi , rết hay…

- CÁC NGƯƠI LÀ LŨ ĐỘC ÁC KHÔNG…. Ặc ặc..

- Ăn ngay cho tao.

Tên lắm lời đó bị hai người chăm sóc ép nuốt cho bằng được.

Hắn hoảng loạn sợ hãi khi cảm giác có thứ gì đó đang lúc nhúc trong miệng mình , rồi những cái nhói đau buốt nơi khoang miệng và đầu lưỡi…

Bên ngoài ép nuốt bên trong đau tê tái , hắn muốn được giải thoát , không còn cách nào khác ” Ực” một cái miếng thịt hôi tanh khủng khiếp được nuốt xuống … Nhưng những con vật kia vẫn lờn vờn trong miệng hắn mà không chịu biến đi.

Cả khoang miệng giờ đã tê cứng do bị rết cắn , không còn cách nào khác hắn bèn nhắm mắt dùng sức cắn rồi nhai chúng , cứ như vậy cho đến khi trong miệng không còn thứ gì . Mà toàn thân đã tê cứng đau buốt…

Những tên khác nhìn cảnh tượng hãi hùng vừa rồi , nhanh chóng ngậm hết miệng lại sợ hãi

- Nếu muốn ăn bọ cạp thì cứ ngậm đi!

Bọ cạp khó nuốt hơn rết đấy!

Biết không thể chống lại được .

Bọn chúng đành nhắm mắt ăn mói thịt sống trộn giòi cho lành.

Cho dù kinh khủng ghê tởm vô cùng nhưng vẫn hơn mấy thứ kia.

Bạch Bối Phong nhìn một mình vừa rồi nhưng không hề có cảm xúc gì.

Lòng anh giờ đang hướng về người vợ tội nghiệp của mình.

Càng nghĩ về cô nỗi thống hận trong anh dâng trào.

- Phòng Phong! Tôi muốn nhìn thấy tim bọn chúng màu gì?

- Dạ!

- Cậu lọc hết khối cơ và thịt ở lồng ngực của chúng ra đi.

Nếu sợ không đủ thuốc tê , thả bọ cạp nên đó hỗ trợ đi!

- Vâng!

Anh thỏa mãn nhìn bộ xương trước mặt mình gật gù , sau khi chơi chán anh sẽ bóp nát tim từng tên một…

Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại anh bỗng reo , là số của Giám đốc bệnh viện

- Alô!

- Chủ tịch ! Phu nhân tỉnh rồi!

- Ừ. Có ai ở đó chăm sóc cô ấy chưa?

- Dạ ! Tôi đã phái bác sĩ và y tá túc trực ở đó rồi!

Và bố mẹ vợ chủ tịch.

- Họ đến rồi à!

Cám ơn ông!

Tôi sẽ tới ngay!

Nói xong anh vội vàng giao mọi việc lại cho Phòng Phong.

Rồi vội trở lại bệnh viện.

Anh lo lắng hồi hộp vô cùng Cũng may có ba mẹ ở đó họ sẽ biết cách quan tâm chăm sóc cô.