“Ái nữ của Vạn Thắng Xương, nhà tài phiệt lớn nhất Châu Á, con dâu tập đoàn Thiên Thị, mới về nhà chồng chưa được ba tháng ra ngoài vụng trộm, bị bắt gặp cùng tình nhân dan díu trong thang máy ”
Vạn Bảo Châu thơ thẩn nhìn màn hình ti vi, lại nhìn vào camera, ngoài cửa phóng viên đứng chật ních, khẽ thở dài, tiếng thở dài vừa bi thương vừa ai oán, bộc lộ sự đau lòng của cô.
Đã hơn 1 tháng trôi qua, bọn họ vẫn không tha cho cô.
Quá đáng hơn nữa, “Ái nữ của Vạn Thắng Xương, nhà tài phiệt lớn nhất Châu Á ”, đây là chửi pâp đại nhân của cô không biết dạy con sao?
Miệng đời quả thật độc ác còn hơn cá thác lác.
Thiên Tống từ phòng tắm bước ra, nhìn bộ dáng cô như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, anh bước tới tắt tivi và màn hình camera,
“Xem mấy tin tức vớ vẩn này làm gì!”
Vạn Bảo Châu cười buồn, đợi anh bước lại ngồi cạnh mình, dùng tay viết lên tay anh hàng chữ,
“Chuyện đó... có tiến triển gì không anh?”
Thiên Tống lắc đầu, hai hàng chân mày đã nhíu đến mức không thể nhíu lại.
Cả căn phòng im ắng đáng sợ...
Một lúc sau, từ trong phòng riêng của giám đốc tập đoàn Vạn thị người ta nghe được tiếng rống:
“Không được!”
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng. Con ngươi Thiên Tống từ từ trầm xuống:
“ Châu Châu, anh hi vọng anh nghe lầm.”
“Anh không nghe lầm.”
Cô giống như cố lấy dũng khí nhìn về phía anh, trong đôi mắt to lóe ra những giọt nước mắt lấp lánh trong suốt, ẩn nhẫn và bi thương, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc:
“Chồng à, chúng ta... ly hôn đi!”
Thấy Thiên Tống mở miệng muốn nói, cô nhẹ nhàng che lại môi mỏng của anh.
“Hôn nhân lúc ban đầu, là em không biết xấu hổ tạo nên. Em không phải là không biết, bất kỳ ai bị ép buộc làm điều mình không thích đều sẽ thấy khó chịu, chỉ là em quá ích kỷ, emchỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Em chỉ biết em yêu anh mà chưa hề nghĩ đến anh muốn gì và cần gì.
Nhưng trải qua những chuyện này, em rốt cuộc triệt để tỉnh ngộ rồi, có một số việc đã định sẵn, không cách nào thay đổi. Em yêu anh, em không có cách nào gạt được bản thân mình, nhưng loại hạnh phúc kia… Đều do em dùng cường quyền cướp về, cát bụi sẽ trở về với cát bụi, tình yêu của anh, hạh phúc hiện có... tất cả đều không thật sự thuộc về em….
Em đã từng thề sẽ không yêu anh nữa, nhưng em không làm được, em cảm thấy ông trời đang trừng phạt em từng chút một, những thứ này không phải là của em, em lại muốn lấy được, còn cố chấp không chừa thủ đoạn nào…”
“Đủ rồi!!”
Vạn Bảo Châu đôi mắt đẫm lệ mù sương, không dám ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rơi lách tách dưới nệm ghế sopha, tạo ra từng vòng từng vòng sóng lăn tăn.
Cô có tội, cô thật có tội. Cô làm nhiều chuyện xấu như vậy, không để ý đến cảm nhận củaanh, cô đã khiến người cô yêu sâu sắc chịu bao tổn thương, bây giờ lại có thể an nhàn ngồi đây, giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra sao?
Cái này không thể nào, cô căn bản không làm được!
Cô cho là Thiên Tống sẽ nói gì đó, hoặc là sẽ xoay người rời đi, ai biết anh cái gì cũng không làm cái gì cũng không nói, cho đến khi cô cảm thấy lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện trong đôi mắt đen xinh đẹp kia tràn đầy tức giận.
Từ sau khi bọn họ ở chung một chỗ, anh chưa nổi giận bao giờ, đối với mình luôn luôn yêuthương, chưa từng lớn tiếng dù chỉ một lần, cho dù cô càn quấy cỡ nào anh cũng bao dung hết mực, Vạn Bảo Châu thậm chí quên mất người đàn ông trước mắt này ở trên thương trường có bao nhiêu thủ đoạn và lạnh lùng.
Anh đối với cô thật quá tốt, tốt đến nỗi cô quên mất anh cũng là con người, cũng biết tức giận, cũng có bao nhiêu uất ức cần phát tác.
Ý thức được chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn Vạn Bảo Châu tái đi, vừa định nói chuyện,Anh cau mày ngồi dậy, cái khăn quấn nửa trên người trượt xuống lộ ra cơ thể hoàn mỹ, cơ ngực săn chắc. Dáng người Thiên Tống siêu chuẩn – cơ bắp nở nang, tràn đầy tinh lực cùng vẻ đẹp. Thật khiến người khác không nhịn được, muốn chảy nước miếng.
Nhưng vài giọt nước bọt còn đọng trong khoé miệng chưa kịp nhỏ xuống thì cả người Thiên phu nhân đã bị Thiên đại boss hôn, anh không cho cô chút xíu cơ hội phản kháng, trực tiếp đem cô xoay lại kéo qua, xoay người áp cô ở trên nệm Tatami, thô lỗ vén áo ngủ của cô lên, gấp đến nỗi chưa kịp thoát hết quần ào của hai người, đaùa nh đã chôn ở trước ngực liếm nụ hoa non mềm của cô.
Rời đi. Tại sao hỡ cái là rời đi? Chẳng phải đã hứa sẽ vĩnh viễn ở bên anh mà?
Dối trá! Tát cả đều là dối trá!
15 năm trước đã thế, 15 năm sau vẫn vậy?!
Nghĩ đến nỗi đau mình từng chịu đựng trong 15 năm dài đằng đẵng, Thiên Tống cảm giác khí huyết cả người mình đang không ngừng sôi trào, trong lòng hận đến mức thiếu chút nữa bóp chết cô, ngay cả hàm răng cũng dùng sức gặm cắn nụ hoa mềm mại nho nhỏ, trong lòng phát thề, lần này tuyệt đối không bỏ qua cho cô, bất kể cô có kêu đau hay không, bất kể cô có rơi nước mắt hay không, không làm cho cô kêu gào cầu xin tha thứ là không được mà!
Bầu ngực truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn nhưng Vạn Bảo Châu tận lực ngăn mình rên thành tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn, cô cố gắng giữ bình tĩnh, chân mày nhíu cũng không thèm lại, đôi tay nhỏ bé trắng noãn ôm lấy bờ vai rộng rãi của anh, bộ ngực bị anh mút vừa đau vừa ngứa, cô không tránh, ngoan ngoãn nằm ở dưới người anh mặc anh ôm lấy một bên ngực sữa, vừa hôn vừa liếm, chỉ hy vọng anh sau khi ngược cô tâm tình sẽ thoải mái hơn.
Một hồi lâu sau, Thiên Tống hậm hực buông ra nụ hoa bị giày vò sưng đỏ, thấy cô gái phía dưới nhắm mắt lại, dù đau đến vã cả mồ hôi như vẫn cố gắng làm như không có chuyện gì, sợ anh lo lắng bộ dáng thật đáng thương, tâm tình anh mềm nhũn, cơn tức nghẹn ứ trong cổ họng bay biến không phanh, chỉ còn cảm giác đau lòng khó nói lên lời không ngừng trào dâng trong lồng ngực.
Thiên Tống, mày đang làm cái gì thế hả?!
Sao lại có thể đi thương tổn tới người phụ nữ quan trọng nhất của mình!
Đó lại là người phụ nữ mà anh yêu nhất!
Anh hận cô dễ dàng từ bỏ, hận cô dùng cách ngu ngốc đó để giải quyết vấn đề; nhưng điều này cũng không đủ để tạo thành lý do có thể tùy ý tổn thương cô.
Lý trí lạnh lùng tự tin được rèn luyện trong mười lăm năm nay lại tan thành mây khói biến mất không chút tung tích khi đứng trước mặt cô?!
Không phải là muốn cưng chiều thương yêu cô sao? Không phải là muốn bảo vệ cô thật tốt sao? Sao bây giờ lại mất khống chế muốn đả thương cô?!
Rõ ràng biết cô cũng rất đau lòng khi nói ra những điều đó. Rõ ràng biết cô đã dùng bao nhiêu khí lực cùng can đảm mới có thể đưa ra quyết định đó.
Trong trường hợp này, anh và cô, chưa chắc ai đau lòng hơn ai?!
Thiên Tống ngẩng đầu lên, hít thở sâu một hơi, miễn cưỡng níu lấy chút lý trí cực mỏng manh của mình, bàn tay khẽ run lau mồ hôi trên mặt của Vạn Bảo Châu, tầm mắt chạm đến nụ hoa đáng thương bị anh đùa bỡn đến sưng đỏ, trong bụng mềm nhũn, không nhịn được lại cúi đầu ngậm lấy, dùng khoang miệng ấm áp êm ái liếm mút.
“Em không mở mắt ra anh sẽ trực tiếp đi vào”
Vạn Bảo Châu sợ hãi, lập tức mở mắt, thần kinh trở nên khẩn trương cao độ.
Trực tiếp đi vào… Cái gì gọi là trực tiếp đi vào?
“Anh, anh đừng…”
“Gạt em thôi.”
Thiên Tống nở nụ cười.
Cô vẫn ngốc nghếch như vậy...
Khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt như ngọn gió xuân, khiến Vạn Bảo Châu cảm thấy choáng váng.
Nụ cười của anh – dịu dàng như tia nắng mặt trời khiến cô chìm đắm.
“Anh có làm đau em không?”
Dường như muốn để Vạn Bảo Châu kiểm chứng lại lời nói của mình, tay anh lại tiếp tục đặt lên trên ngực cô xoa xoa, nắn nắn.
Thân thể anh đang đè lên người cô, nhiệt độ so với thân thể cô cao hơn nhiều, cảm giác thật ấm áp.
“Không, không đau…”
Nói xong giống như muốn chứng minh bản thân thật thoải mái, Vạn Bảo Châu nhẹ nhàng uốn éo eo nhỏ. Thiên Tống khàn giọng hít một hơi, cô thật không ngoan, tự chủ của anhsắp bị cô bẻ gãy luôn rồi.
“Tốt, em không đau nhưng, hiện tại anh rất tức giận.”
Chỉ một câu, dễ dàng khiến cô đau lòng đến xanh ruột, đưa tay khẽ vuốt hai má của anh, hít hít mũi:
“Anh đừng tức giận có được không? Anh muốn làm gì em cũng được. nhưng xin anh đừng tức giận. Tức giận có hại cho sức khoẻ.…”
Thiên Tống dở khóc dở cười.
Bó tay!!! Người phụ nữ này, cô có cần để bản thân thiệt thòi đến vậy không?
Chuyện kia... thôi được rồi, nói không để bụng là giả. Dù sao đã chịu đựng 15 năm dài đằng đẵng, không thể nói bỏ qua là bỏ qua ngay được.
Nhưng, anh chưa từng có ý nghĩ ngược cô mà.
Thiên Tống tuy trong lòng rất tức giận, nhưng lại không có cách nào nhẫn tâm xuống tay với cô, lại thấy vợ yêu cực kỳ ngoan ngoãn nằm dưới thân bộ dáng mặc người chà đạp, con ngươi liền mềm nhũn, anh áp sát đầu mình vào cơ thể trắng nõn của cô, hai tay nắm hai bầu vú đầy đặn không ngừng vuốt ve, thanh âm trầm thấp:
“Còn nói chuyện hồ đồ như vậy nữa không?”
Vạn Bảo Châu thút thít, cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập của anh đang trong cơ thể cô, mọi cử chỉ đụng chạm của anh đều khiến cô trầm mê, nhưng bây giờ càng nhiều hơn là tuyệt vọng và bất lực.
Cô nên làm cái gì? Cô có thể làm gì? Ai đến nói cho cô biết đi?
“Châu Châu ngoan…”
Biết cô vẫn còn đang trong bối rối chưa thoát ra được, Thiên Tống nâng cằm nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên,
“Em phải học được cách tin tưởng anh. Chuyện đó anh sẽ tìm cách. Chúng ta sẽ giải quyết ổn thoả thôi. Đừng đem hôn nhân ra đùa cợt, được không em?”
Cô không trả lời.
Thiên Tống hôn từng chút một lên cánh môi cô, giọng nói dịu dàng giống như ngày thường:
“Em không phải không từ thủ đoạn. Em đây là can đảm đấu tranh giành hạnh phúc. Còn nữa, em biết anh yêu ai sao?”
Vạn Bảo Châu sững sỡ nhìn anh, Thiên Tống càng thêm thương yêu, anh xoa đầu cô, mỉm cười:
“Ngốc ạ! ”
Âm thanh trầm thấp dịu dàng khiến người ta trầm luân.
Vạn Bảo Châu vội cụp đầu xuống, không dám nhìn anh. Cô sợ nếu cứ tiếp tục nhìn vào ánh mắt của anh, bao nhiêu dũng cảm cô dùng hết cả đời tích cóp lại sẽ tan thành bọt biển. “Em……… Dù sao đi nữa em cũng muốn ly hôn!”
“Anh biết em đang rối nhưng chúng ta cần bình tĩnh, còn nhiều cách giải quyết tốt hơn mà...”
“Anh có cách nào sao? Đã hơn 1 tháng trôi qua... ”Vạn Bảo Châu ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Thiên Tống, giọng điệu kiên quyết.
Một câu khiến Thiên Tống á khẩu.
Một lúc sau anh mới khôi phục tinh thần, “Anh không đồng ý!”
Thiên Tống đứng dậy, gương mặt lạnh tanh không tí cảm xúc, thái độ thờ ơ hờ hững, mặc kệ cơn đau nhức nơi hạ thân, anh thẳng thừng đứng khỏi ghế sofa bước đến tủ quần áo, tìm một bộ quần áo mặc vào.
Có lẽ nên gọi cho vài chiến hữu, hẹn đi đâu đó uống rượu giải sầu. Nếu ở đây anh sợ mình sẽ mất khống chế tổn thương cô. Mà tổn thương cô là điều anh không muốn nhất.
Nhìn ánh mắt đau khổ cùng bóng lưng lạnh như băng, từng bước chân nặng trịch, Vạn Bảo Châu có một dự cảm chẳng lành, giống như những tảng đá nghìn cân không ngừng giẫm lên tim mình, cô hiểu rõ hơn ai hết, nếu để anh ra đi thì mãi mãi vĩnh viễn mất nhau,nơi ngực trái cô không bị đánh mà tự động đau nhói vô cùng.
“Vạn bánh bèo ” rối rít cau mày, dùng tốc độ máy bay lai tên lửa pha vũ khí hạt nhân lao tới, dang tay ghì chặt eo của anh, cô cảm nhận được thân thể anh khẽ run lên, đôi má áp nhẹ vào tấm lưng rắn rỏi của anh, âm thanh mềm nhẹ vô cùng:
“Chồng à, anh đừng như vậy, em không đáng đâu. Thực sự không đáng mà... ” Giọng nói chuyển qua nhỏ xíu,“ em sẽ bảo vệ mình thật tốt, anh đừng lo lắng, có hại cho sức khoẻ…”
“Anh đã nói không được là không được! ” Trong phòng vang lên tiếng người đàn ông điên cuồng hét, những người giúp việc bên ngoài nghe mà sởn da gà.
Sắc mặt Thiên Tống tái nhợt, nhưng trong mắt lại hiện đầy tơ máu, đau đớn trong nội tâmanh chẳng lẽ cô không thấu hiểu?!
Thiên Tống quay người lại, lập tức bế Vạn Bảo Châu quăng lên ghế sofa, nam tính cường tráng dâng trào treo ở giữa hai chân anh, làm cho tim cô lại đập nhanh, yết hầu co rút lại.
“Anh muốn em.” Ngữ khí của anh kiên định, ánh mắt lại càng kiên định. “Châu Châu, hôm nay em rất hư, trận xử phạt này vẫn còn chưa chấm dứt, phấn khích nhất bây giờ mới bắt đầu, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý.”
Anh bò lại bên người cô chôn ở trước ngực liếm nụ hoa non mềm của cô.
Từng giọt nước mắt lách tách nhỏ xuống chảy xuôi theo cổ cô, lan xuống tới khe rãnh, lưỡianh mơ hồ cảm giác được vị mặn.
Vạn Bảo Châu mím môi nhìn Thiên Tống giãy dụa trong đau khổ, bàn tay cô ôm ghì anh vào lòng.
Anh đừng đau lòng. Rất nhanh... rất nhanh thôi...
Thiên Tống điên cuồng hôn lên đôi nhũ hoa của cô.
Sau đêm nay, họ xa nhau... Sau này còn có cơ hội gặp lại hay không, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng được.
Hơi rũ xuống rèm mắt, Vạn Bảo Châu say đắm nhìn người đàn ông đang không ngừng liếm láp hút nụ hoa trước ngực cô, chụp hàm dưới của anh, nhẹ nhàng nâng đầu anh, để mặtanh sát mặt mình,
“Hứa với em, khi không có em ở bên cạnh, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình”
“Anh không cho em nói mấy lời đó. Em không được rời xa anh, biết chưa?” con ngươi đen Thiên Tống mê muội dừng trước người cô gái, hai tay cũng đã trượt tới giữa hai chân cô.
Vạn Bảo Châu hạ giọng, “Em....” Buông lỏng tay, tùy ý anh hôn bụng của mình.
Thiên Tống hôn một đường tới giữa hai chân cô, khi rẻ đến đôi chân thon dài xinh đẹp của cô, cả người anh nằm úp sấp ở giữa.
“Hứa với anh. Đừng bao giờ nói ly hôn được không?” Giọng nói lộ ra một tia hèn mọn, ngay cả mình cũng không nhận ra. Nói xong, đôi môi mỏng liếm liếm tỉ mỉ da thịt mềm mại bên đùi, hàm răng bén nhọn nhẹ nhàng gặm cắn, cộng thêm hơi thở ấm áp, làm Vạn Bảo Châu không thể cưỡng chế được dòng mật hoa hương vị ngọt ngào đang chảy xuôi từ hạ thể.
“Hắc ── ” chỗ nhạy cảm bị chạm đến, Vạn Bảo Châu “ Ưm... ” một tiếng, eo non mềm không nhịn được cong lên, tiếng rên rỉ kiều mỵ khe khẽ truyền ra, mỗi một tiếng đều là dịu dàng như vậy, mê người như vậy, có thể làm cho người ta huyết mạch phun trào, hận không thể lập tức đè cô dưới thân thể hung hăng yêu thương một phen.
“Em đã đồng ý thì không được nuốt lời! ” Anh ngang ngược quy lời rên rỉ vì động tình của cô thành “ ừm ” - đồng ý.
Giọng nói bá đạo của người đàn ông vang lên, đầu lưỡi anh vẫn tiếp tục liếm mút thịt non béo mập, anh đem đầu lưỡi từ trong cơ thể ấm áp của cô rút ra, ngẩng đầu lên, trên cánh môi mỏng manh cũng thấm ướt mật dịch trong suốt sáng lấp lánh, anh lại đem đầu lưỡi liếm một vòng quanh miệng, bộ dáng ma mỵ đem toàn bộ ngọt ngào mê người này cuốn vào trong miệng, sau đó đưa tay cầm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô xiết chặt vào lòng.
Thiên Tống cố nén dục vọng muốn trực tiếp vọt vào thân thể mềm mại cô, môi lưỡi cùng sử dụng ở trên người cô, đốt lên ngọn cháy bỏng, đôi mắt chim ưng sắc bén chặt chẽ nhìn cô chằm chằm má phấn hiện hoa đào, mặc dù cô che khuôn mặt nhỏ nhắn không cho mình nhìn hắn, nhưng hắn vẫn thời khắc chú ý từng vẻ mặt, từng phản ứng của cô, chỉ sợ nhìn thấy cô đau.
Ngón tay thon dài chậm rãi dò vào chỗ kín mềm mại, cẩn thận từng li từng tí đưa một đầu ngón tay đi vào, khắp nơi sờ sờ, chân mày thô dày cau lại. Không được, cô còn chưa đủ ướt, nếu cứ tùy tiện đi vào như vậy sẽ làm cô đau.
Ngón tay mở ra từng tầng thịt non, không ngừng thâm nhập vào tận sâu bên trong, trong mật huyệt cũng phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp. Liên tục trào ra nước mật không ngừng, làm cho hắn kìm lòng không đậu nuốt hết vào trong miệng.
Kích thích quá lớn, cô chịu không nổi gào lên, bởi vì giữa hai chân bị xâm nhập, một ngón tay dài của đàn ông đâm vào nhẵn nhụi nhất của cô, trong chỗ sâu mẫn cảm nhất, cô hút không khí, và thét chói tai, trong cơ thể có sức lực mút cái vật xâm nhập kia thật chặt.
“Châu Châu, bên trong của em thật nhỏ, thật ẩm ứơt......” Thiên Tốnghưng phấn đến nỗi bắp thịt toàn thân căng cứng, cả lưng cũng chảy mồ hôi. “Em muốn anh, anh cảm giác được, em muốn anh đi vào sâu một chút.”
Anh cố ý thả chậm tốc độ, ngón tay đẩy vào bên trong càng sâu, thẳng đến khi hoàn toàn nhập vào --
Cô rên lên, cái mông không thể khống chế mà vặn vẹo theo động tác của anh.
“Muốn nhiều hơn sao?” Anh khàn giọng hỏi, ánh mắt mang theo tà khí, tay giữ lấy tinh tế của phụ nữ bắt đầu trượt ra vào liên tục.
“Ừ Ô…” Vạn Bảo Châu ưm một tiếng, bụng dùng sức hơi cong người lên.
Tốc độ ngón tay nhanh hơn, giống như máy khoan điện chui cắm mật huyệt ướt dầm dề. Quá quen thuộc thân thể của cô, lại biết rõ chỗ mẫn cảm của cô ở nơi nào, lòng ngón tay nhẹ vỗ về trong một chỗ vách thịt.
“Ưm…” Vạn Bảo Châu nằm dưới thân anh tinh tế rên rỉ, thân thể mảnh khảnh không cầm được run rẩy, ngón tay bá đạo không hề lơi lỏng trong cơ thể cô, ngược lại càng thêm nghịch ngợm, anh vỗ về chơi đùa nếp gấp dầy đặc mềm mại từng chút từng chút một, vẽ một vòng từ bên trong mật huyệt rồi lần dò chen vào bên trong, thỉnh thoảng cong đốt ngón tay lên khẽ chọc vào điểm nhạy cảm bên trong.
Thiên Tống rút ngón tay ra, đầu tiên đầu lưỡi liếm môi hoa, chậm rãi hôn lên bụng của cô. Đôi môi bú mút lấy da thịt trên bụng trắng nõn, uốn lượn phủ dọc leo lên bụng trắng tuyết.
“Châu Châu… Vợ ngốc à … Anh yêu em… Rất yêu em…”
Vùi trong bộ ngực sữa của cô rầu rĩ phát ra tâm ý của mình, cho dù biết cô trong cao trào có thể không nghe thấy, hoặc nghe được thì cũng không tin, nhưng anh vẫn nhịn không được muốn nói cho cô.